Hoa Lan bên cửa Phật (truyện)

Đăng lúc: Thứ sáu - 18/04/2014 06:00 - Người đăng bài viết: Ban Biên Tập
Thiên tình sử Truyện Hoa Lankhông biết đã cướp mất bao nhiêu thì giờ quí báu của các bạn, chứ riêng tôi bị mất nhiều công sức lắm. Chẳng là Mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, đuổi nhanh đến độ mỗi sáng tôi phải ngồi nhổ tóc bạc đến mỏi cả tay, đến mờ con mắt mà vẫn chưa xong.

Các bạn tôi, bằng tuổi này toàn là những người bạn tâm linh cùng chung một chí hướng, gọi tắt là bạn Đạo, khuyên tôi nên sửa soạn tìm màu nhuộm tóc cho thích hợp. Kẻo đứng cạnh cậu con trai mà tóc mẹ còn xanh hơn cả tóc con thì chướng mắt lắm. Họ tử tế chỉ cách nhuộm và đề nghị màu hạt dẻ, tôi phá ngang với màu “Cà tím dái dê“. Cuối cùng đôi bên đều thỏa thuận, thôi để tự nhiên cho đến khi trở thành mái tóc bạch kim của cô đào Kim Novak hay ca sĩ Thái Thanh là đẹp nhất.

Nhắc đến bạn Đạo, một khúc quanh lớn trong cuộc đời Three Down, Seven Up của tôi, tiếng Việt tạm dịch là Ba chìm bảy nổi, chín cái lênh đênh.Bàn sâu thêm về văn chương phong phú của Việt Nam thì cuộc đời tôi tuy chưa được ví như Thúy Kiều, vì mới chỉ một lần bán mình cho chồng, nhưng đã qua sông Tiền Đường và được Giác Duyên của Chùa Hannover vớt lên cho sống tiếp. Chắc các bạn giật mình cho tôi ví von kiểu “Con mèo trèo lên cây cau“, thêm mắm thêm muối nhiều cho câu chuyện đỡ nhạt.

Không đâu, câu chuyện thê thảm lắm, chẳng là từ ngày mẹ tôi ra đi về miền cát bụi với cơn bệnh ngặt nghèo, để lại cho tôi một đóa hồng trắng trong những ngày dự lễ Vu Lan với đoản khúc Bông Hồng Cài Áo, làm tốn của tôi không biết bao là nước mắt.

Lúc đó tôi mang nhiều tội lắm, nào là phá Tiền của Chồng, dám đem tài sản và chữ ký của chồng ra thế chấp nhà băng để xây nhà cho mẹ ở, rồi thông đồng với mẹ dìm công danh sự nghiệp của chồng, đưa chồng vào trạng thái dở sống dở chết. Chồng mang bệnh trầm cảm, mỗi ngày chỉ muốn tìm giây treo cổ lên xà ngang căn nhà đang xây dở dang. Nhưng rất tiếc không còn một xu để mua giây vì vợ đã phá sạch sành sanh rồi.

Tôi phải nói thêm không các bạn lại hiểu lầm, chàng của tôi chỉ vì xây nhà thôi mà dở chứng như thế sao?

Nguyên do cũng tại con vợ chàng quá ngu xuẩn, tác yêu tác quái, tự ý quyết định những việc tày trời, đụng chạm đến hai chữ Tiền và Tài. May quá chữ Tình vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi không dám đi sâu vào chi tiết sợ Vạch áo cho người xem lưng không tốt, chỉ biết rằng chồng tôi ra nông nỗi này là chuyện đương nhiên.

Chàng tức quá than vãn, kiếp sau lỡ gặp tôi ở đằng xa sẽ co giò chạy ngay, không thèm chào hỏi gì cả. Chàng tự cho mình là người đàn ông nhân đạo nhất thế giới, nên mới không nhẫn tâm bỏ tôi. Tôi phải cám ơn ba cậu con quí tử của tôi, vì nhờ các cậu tôi mới không bị chồng bỏ ra đi.

Dĩ nhiên đóa Lan không thể nào tươi mát trong môi trường đầy khói lửa như thế, mỗi ngày bị vùi liễu dập hoa tơi bời. Kể cũng lạ, suốt đời tôi lúc nào cũng là kẻ phạm tội, toàn những tội tày trời. Lúc còn bé bị mẹ trị tội, lớn lên lấy chồng bị chồng trừng phạt, chẳng biết giải thích sao cứ đổ riết cho cái Nghiệp là xong hết.

Cho đến một hôm định mệnh đã an bài, chàng và tôi đang ngồi lót gạch hoa trong phòng khách nhà mới. Ông đưa thơ đem đến một bức điện tín gửi từ Việt Nam, với tên người gửi là Lệ Hoa. Chàng bủn rủn chân tay, không ngờ sau hai mươi bảy năm mới nhận được tin tức của người yêu xưa. Ngày xưa không hiểu sao nàng lại theo chồng sang Úc, để lại cho chàng bao nhiêu nghi vấn chưa kịp giải bày.

Vậy Lệ Hoa là ai? Mối tình của nàng với chồng tôi chấn động như thế nào? Chắc các bạn muốn biết rõ.

Hai người gặp nhau lúc nàng vừa mười bốn, lứa tuổi thích ô mai, chàng mười tám, hiên ngang như một cánh bướm tối ngày chỉ xách Honda đi ve vãn trìu mến các đóa hoa hàm tiếu.

Nàng say đắm đến độ, ngày ngày đến nhà chàng tập sự làm dâu lau chùi nhà cửa, săn sóc hỏi han hết cả dòng họ nhà chàng. Viết tên hai người lên cả tường nhà bếp. Mỗi lần đến thăm chàng về khuya bị bố cầm thắt lưng da quất túi bụi, nhưng sáng mai đi học về vẫn lẻn đến nhà chàng chùi nhà tiếp, với hy vọng mẹ của chàng thương mà kết hợp cho hai người. Cuối tuần dám bỏ nhà theo chàng ra Cấp nằm ngoài bãi biển ngắm trăng và bắt dã tràng.

Họ yêu nhau đến quên hết trời mây được ba năm, bỗng nhiên nàng tìm cách xa lánh chàng, không cho biết tại sao. Chàng tự ái đi tìm những cánh hoa khác, nhưng họ vẫn cố tình tìm cách làm khổ nhau. Cho đến một hôm người nhà nàng đến tìm chàng cho biết tin Lệ Hoa đang được rửa ruột trong nhà thương.

Chàng choáng váng, nghĩ mình là nguyên nhân khiến nàng chán sống. Không biết hai người có hứa hẹn gì với nhau ở kiếp này hay không, mà tôi nghe đâu chàng đòi dẫn nàng lên Hồ Than Thở ở Đà Lạt để tự tử, nếu mẹ chàng không chấp nhận mối tình. Vài tháng sau, nghe tin nàng lấy chồng và theo chồng về Úc mất tăm hơi.

Lúc lấy tôi, quà cưới của chàng tặng tôi là đống thư tình và hình ảnh của Lệ Hoa cùng các người đẹp khác đựng đầy một hộp.

Cái cô nàng mới lãng mạn làm sao, thơ nào cũng vẽ cánh hoa trong gió với những giọt nước mắt rơi lả tả như tên của nàng. Tôi cũng cảm động cho mối tình của hai người, nên khi biết nàng từ Úc về thăm nhà, dò la địa chỉ của chàng để báo tin, tôi đã tạo điều kiện cho chàng về Việt Nam thăm lại người xưa, dĩ nhiên chỉ đi một mình, ai thèm làm kỳ đà cản mũi mà chi.

Ấy! Các bạn đừng vội nóng lòng chê tôi điên, để chồng đi chia chăn xẻ chiếu với người khác. Không dễ gì có thứ Tình cho không biếu không như thế! Tôi lặng lẽ mua vé máy bay về sau bốn ngày, với thời gian ấy chắc họ cũng đã đủ ôm nhau khóc lóc kể lể cho mối tình ngang trái lắm rồi. Lòng từ của tôi cũng có giới hạn, phải không các bạn?

Trước khi về tôi đánh fax cho biết ngày giờ, để chồng tôi và người yêu của chàng ra đón. Lệ Hoa hơi thoáng buồn khi thấy sự xuất hiện của tôi, cả ba chúng tôi đưa nhau về khách sạn. Các nhân viên của khách sạn đang chờ đợi một màn đánh ghen cổ điển, nhưng sáng hôm sau thấy cả ba đứng trước cửa khách sạn chụp hình cười toe toét, bèn không hiểu gì cả cứ lấm lét nhìn chúng tôi. Tối hôm đó, phải nói là cả ba chúng tôi trong lòng đều dậy sóng, toàn là sóng ngầm với những đợt sóng bạc đầu. Lệ Hoa phải dọn sang phòng nhỏ khác để trả lại chồng cho tôi, nàng nuôi bao hy vọng sẽ được chàng ly dị vợ để cưới nàng. Hy vọng là phải vì nếu tôi mang lại hạnh phúc cho chàng, thì chàng đâu muốn đòi tự tử.

Tôi nói thẳng với Lệ Hoa, nếu nàng mang lại hạnh phúc cho chàng và làm sao cho chàng chịu ly dị với tôi là có quyền đem chàng về Úc tự do. Tuy nhiên tối hôm ấy, nằm một mình ở phòng bên cạnh, nàng đã khóc ướt gối.

Tôi nửa đêm có sang tâm sự với nàng, được biết ngày xưa chính mẹ chàng đã chia rẽ lứa đôi, bắt nàng phải rút lui cho chàng đi du học để trốn lính. Nàng ngậm ngùi hy sinh mối tình đầu lấy anh chồng người Úc rồi bỏ xứ ra đi, để lại cho chàng một mối hận tình khôn nguôi.

Nàng xâm tên chàng trên đùi trắng nõn, viết tên hai người trên những tấm ảnh của nàng với những vần thơ:

Người hỏi ta xa nhau em có nhớ.

Có thấy lòng yêu mến thiết tha không?

Trong suốt hai mươi bốn năm làm vợ chàng, tôi đã nghe chàng kể lể về mối tình này đến mềm cả lòng người, nên vừa nghe họ tìm lại được nhau. Tôi đã tình nguyện nhường chồng bốn ngày, mà không chút hối hận.

Chị bạn tôi ở Vũng Tàu ra đón chúng tôi đi hóng gió biển, tôi mời nàng đi chung ra Cấp để tìm lại kỷ niệm xưa với chàng. Nàng nhẹ dạ nhận lời với mối tình tay ba. Đến khách sạn Hải Âu, nhân viên khách sạn nhìn chúng tôi chờ đợi quyết định nên mướn phòng loại nào.

Chàng lúc này ruột rối tơ vò nhũn như con chi chi, bị hai bà bám sát hai bên. Sợ không biết vợ mình nổi cơn Hoạn Thư lúc nào và người yêu khi nào chán quá sẽ rũ áo ra đi.

Tôi nhanh nhẩu đoảng đòi mướn một phòng lớn có hai giường, ánh mắt nàng lộ vẻ sung sướng vì được ở chung phòng với chàng. Chàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ chiếc giường lớn dành cho hai bà và mình lên chiếc giường nhỏ nằm cho giãn gân. Tuy trật tự đã được vãn hồi, nhưng chẳng ai ngủ được cả, hai nàng chuyện vãn vớ vẩn mãi cũng chán, còn chàng có hai nàng mà lại nằm chèo queo trông cũng kỳ.

Tôi ngứa miệng mời chàng sang nằm giữa, chỉ đợi có thế chàng nhẩy vội sang ngay. Chàng giả bộ trở chứng trầm cảm, yêu cầu nàng lên Đà Lạt đến Hồ Than Thở tự tử chung với chàng, nàng lắc đầu bảo: “Thôi anh đi một mình đi, em còn phải hưởng đời cái đã, chết uổng!“. Chàng không dám rủ tôi vì tôi còn phải sống để nuôi ba đứa con cho chàng và trả nợ cái nhà mới xây.

Cuối cùng chàng đề nghị một hiệp ước giữa hai bà là để chàng sáu tháng mùa đông ở bên Úc và sáu tháng mùa hè ở bên Đức, nếu thuận thì chàng sẽ không đòi tự tử nữa. Hai bên ngoéo tay đồng ý, rồi lấy rượu sâm banh ra cụng ly. Đến đây cả hai nàng đều biết mình đã trúng kế chàng, chỉ đòi khôn thôi, thời kỳ Vợ Cả vợ Hai, hai vợ đều là vợ cả đã qua từ lâu rồi.

Trước sau, sau trước gì cũng mặc kệ, miễn sao mình nắm phần thắng là tống địch thủ ra khỏi vòng chiến ngay.

Chàng tuy được nằm giữa nhưng chẳng dám nhúc nhích, thời đại này đâu còn được nghe những lời thủ thỉ như:

Anh ơi! Ngoảnh mặt vào trong.

Mai em đi chợ mua mật với khoai mì anh ăn.

Và bên kia sẽ mời mọc:

Anh ơi! Ngoảnh mặt ra ngoài.

Mai em đi chợ mua bún với lòng anh xơi.

Chàng cứ nhìn lên trần nhà một cách khổ sở, người từ từ cứng đờ như pho tượng gỗ, đến một lúc chịu không nổi nữa, chàng thu hết can đảm trở về chiếc giường nhỏ thân thương của chàng. Bỏ hai nàng nằm ngơ ngác nhìn nhau.

Cho đáng đời, ai bảo chàng lúc nào cũng xoen xoét chọc tôi: ”Em ghen làm chi, kiếm chiếc giường rộng hai thước, cho hai bà nằm hai bên, có phải vui không?” Bây giờ chí đã thỏa rồi, sao không thấy vui đi.

Tôi nghĩ mình là vợ chàng, sao lại chịu lép vế như thế, nên xách chăn gối chạy sang nằm cạnh chàng, đòi quyền làm vợ.

Nàng trằn trọc suốt đêm không ngủ, lên cơn sốt. Tôi thấy mình hơi tàn ác, nên khuyên chàng mang chai dầu xanh sang cạo gió cho nàng.

Tôi hứa với nàng trước ngày nàng về lại xứ Úc, tôi sẽ gửi chàng lên Sài Gòn nhường thêm cho nàng hai ngày nữa để từ giã. Sáng mai sẽ mua vé tàu quạt nước cho nàng về lại Sài Gòn, chứ mối tình tay ba kiểu này chắc chết sớm.

Họ hàng bạn bè tôi thấy cảnh này, đều lắc đầu ngao ngán, không hiểu nổi. Cậu em họ tôi đến khách sạn thăm với bộ mặt đầy căm phẫn, khi thấy tôi nhờ mua hộ vé cho nàng đi về, mặc dầu nghèo kiết xác cũng rút tiền túi ra đòi mua tặng ngay.

Chị bạn tôi nóng tánh hơn, phát ngôn bừa bãi:

- Tại chị hiền quá chứ ! Phải em vừa bước xuống phi trường đã cho vài bộp tai rồi.

Tôi cười bảo:

- Làm vậy chỉ mau mất chồng sớm thôi chị ạ!

Giữ đúng lời hứa, ba hôm sau tôi gửi chàng lên Sài Gòn để tiễn nàng về Úc. Nghe đâu nàng tuy chờ chàng tại bến Bạch Đằng, nhưng trong bụng vẫn không tin là tôi chịu để chàng đi một mình. Đến khi không thấy bóng dáng của tôi đâu, nàng mới tin là sự thật.

Các bạn có tin là tối hôm ấy, tôi vẫn ngủ yên bình thường ở Vũng Tàu không? Lòng không gợn một cơn sóng ghen nào cả, cũng nhờ câu nói nhồi sọ của chàng: “Em được gần anh cả hơn hai mươi năm chưa đủ sao, không biết nhường cho người ta một tí nào hay sao, người đâu mà tham lam thế!”

Vậy mà tôi cũng siêu lòng, chả trách gì chồng tôi hay mắng tôi là người đàn bà ngu nhất thế giới các bạn ạ!

Sáng thứ năm ấy, sau khi tiễn nàng lên máy bay về phương trời đầy nắng ấm, chàng ra bến Bạch Đằng đón tôi để cùng hưởng những tuần dập mậtcòn lại. Chàng mượn chiếc Honda cũ chở tôi lách lạng khắp các hang hẻm của Sài Gòn quê hương chàng. Tối về khách sạn mệt nhoài, định lên giường ôm chàng, xoa cái bụng thịt ba chỉ của chàng cho relax, nhưng điện thoại réo vang.

Nàng gọi từ bên Úc trong ngày đã mấy lần, nhưng chàng mải đi chơi chưa về. Thế là họ trò chuyện tâm sự ỷ ôi với nhau cả tiếng đồng hồ, nghe đâu nàng gửi tối hậu thơ cho chàng, yêu cầu quyết định nhanh chóng, bỏ vợ hay không bỏ, đó là câu hỏi nhức nhối.

Tôi cười thầm và nói với chàng, nếu tôi là Lệ Hoa sẽ không bao giờ đặt câu hỏi đó để dồn chàng vào chân tường, khi mình ở xa không nắm được lợi thế nhiều. Hay nhất là chọc cho con mụ vợ nổi cơn điên lên, chán quá nó sẽ tự ý ly dị, đàn ông nào cũng tham lam muốn tất cả chứ đâu chịu chọn này bỏ kia. Vả lại có vợ hiền dịu không biết ghen, chỉ ngồi chịu trận nghe chồng và người yêu tỉ tê, làm giàu cho các đường giây điện thoại thì ai dại gì bỏ vợ.

Các bạn đừng khen tôi có máu lạnh chịu đựng giỏi, tôi đang gián tiếp nhờ Lệ Hoa chữa bệnh trầm cảm cho chồng tôi đấy. Nét mặt chàng đã lộ vẻ yêu đời và ít chửi mắng tôi như xưa, giảm rất rõ lúc trước một ngày chửi ba bận, bây giờ ba ngày chửi một, một thành công đáng kể.

Một buổi tối chàng và tôi đi chơi về, cô nhân viên của khách sạn mặt mũi nghiêm trọng, đưa chàng tấm giấy nhỏ có ghi lời nhắn của cô nào bên Úc với hàng chữ:

Cuộc tình quý giá mong manh đã chơi vơi ngược dòng đời.

Xin chôn cuộc tình gầy chết đi bao lời nói.

Vừa yêu nhau đã xa nhau, xin đành hẹn kiếp sau.

Lệ Hoa.

Thương thay cho nàng chỉ có duyên mà không nợ, thôi ráng tu bảy mươi kiếp nữa sẽ vớ được chàng. Chứ kiếp này chúng tôi đang trả nợ với nhau, một món nợ truyền kiếp vô tiền khoáng hậu có một không hai. Nhiều lúc chúng tôi cũng muốn xé giấy nợ, sống với nhau thật êm đềm, nhưng các oan hồn uổng tử tiềm tàng trong thân, cứ đợi dịp là tràn ra quấy phá. Kiếp sau chắc chàng free với tôi rồi, cứ việc làm đơn giữ chỗ trước.

Cuộc vui nào rồi cũng tàn, chúng tôi sửa soạn về lại Berlin, trở về với bao trách nhiệm đang chờ đón. Cám ơn ba cậu con đã tự chăm sóc nhau cho bố mẹ hưởng những tuần lễ quí giá ở quê nhà. Nhất là cậu lớn, vừa thi xong tú tài mới lấy bằng lái xe, nên thay mẹ chở các em đi học đàn piano và tennis. Quan trọng nhất vẫn là nuôi các em no bụng bằng pizza và đồ hộp của Aldi.

Chàng của tôi vẫn trong trạng thái đi mây về gió, luôn nhớ đến những buổi hát Karaoke ở tiệm Thiên Thai với nàng. Buồn cười nhất là lúc chàng dẫn tôi đến tiệm, một em làm việc trong đó nhanh nhẩu nói:

- Ủa ! Sao bữa nay anh dẫn chị này, còn chị Lệ Hoa đâu rồi?

Trong bốn ngày thả lỏng, chàng với nàng đóng đô tại quán này để ca hát điệp khúc Thương nhau ngày mưa, vì họ gặp nhau vào tháng chín mưa Sài Gòn như xối nước hết dám lội đi đâu.

Chàng nhờ tôi ra bưu điện gửi dùm cuộn băng cát-sét thu những bài nhạc tình của chàng và nàng hát tại quán Thiên Thai. Tôi nhân cơ hội này, viết cho nàng một lá thơ cho biết sự đoàn tụ đầm ấm của gia đình tôi và kèm theo một bức ảnh chụp chàng và tôi đang đèo nhau trên chiếc Honda rất tình tứ.

Đến đây chắc các bạn mừng cho tôi đã kéo chàng Trở về mái nhà xưa, nhầm to rồi các bạn ạ! Đây chỉ là khởi đầu, là cánh cửa hé mở dẫn tôi từng bước, từng bước đến Địa ngục trần gian và cuối cùng dừng bước bên sông Tiền Đường. Thỉnh thoảng nàng vẫn gọi điện từ Úc sang Berlin, nghe đâu nàng phải trả bill điện thoại cho chiến dịch Chiếm lại những gì đã mấtđến hơn sáu trăm đô la. Tiền bạc đối với nàng không đáng kể, có lần nàng viết cho chàng: “Chẳng lẽ em ôm tiền mà ngủ phải không anh?” Nàng bây giờ là giám đốc của hãng địa ốc lớn bên Úc, chỉ thích đi xe Mercedes hai chỗ ngồi. Nói dại nếu tôi chịu đem chồng ra đấu giá, chắc nàng chịu trả giá cao.

Ngày xưa còn là cô bé ngây thơ, không một đồng xu dính túi, nàng đã dám mượn tiền chị của chàng để mua quà sinh nhật tặng chàng. Nàng hứa sẽ xây nhà bên biển đón chàng sang, chàng có thể quẳng cái bằng kỹ sư điện tử của chàng vào trong tủ, chỉ cần ngồi ngắm biển viết sách làm thơ, chờ nàng đi làm về nuôi chàng.

Với bao mộng đẹp như thế, tôi sợ hình bóng mình sẽ dần dần lùi sâu vào bóng tối cô đơn. Tôi biết chắc mình vẫn còn chiếm ngự một chỗ rất to trong tim chàng, vì trái tim chàng giống như hình ảnh của nhân vật Đoàn Chính Thuần trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.

Trong thơ nàng viết, thấy anh đòi về Việt Nam làm ăn, hay là chúng mình hùn với nhau xây trung tâm thương mại ở Úc đi, anh về hỏi ý kiến chị nhé! Tôi cười bảo chàng:

- Em không muốn mất cả tiền lẫn chồng.

Chàng nói:

- Sao dạo này vợ tôi khôn quá vậy!

Còn một tháng nữa là nöel, tuyết rơi trắng xóa, khiến chàng chạnh lòng nhớ đến lời hứa của hai nàng, cho phép chàng sáu tháng sang Úc chống lạnh. Tưởng đùa, ai dè chàng đòi thật, nhất định mua vé máy bay sang Úc đi ngao du sơn thủy với nàng. Tôi thấy nguy cơ sắp đến, nếu không ngăn cản ngay để chàng sang bên ấy là một đi không trở lại, vì tôi sẽ chận các lối về.

Các con tôi biết ý định của bố, đồng loạt đứng về bên mẹ phản đối mãnh liệt. Tội nghiệp những đứa trẻ, chắc chúng đau khổ lắm. Cánh cửa địa ngục trong gia đình tôi đang hé mở, khi cơn ghen của tôi hiện lên một cục chắn ngang cần cổ, chận hết các đường huyết mạch, hô hấp trong người tôi. Cả cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên tôi nếm mùi ghen. Các cụ thường nói, có ba nỗi đau: “Thứ nhất đau đẻ, thứ nhì ngứa ghẻ, hờn ghen”, đừng ai dại dột gì đâm đầu vào cơn ghen. Nó đốt cháy hết tim gan, làm mờ cả khối óc, tê liệt cả tứ chi. Nó khiến ta thốt lên những lời cay đắng, rồi hận quá sẽ tìm địa chỉ luật sư để dọa nhau, dọa mãi rồi cũng có ngày đưa nhau ra tòa xé giấy nợ.

Tôi và chàng đợi con cái đi học hết là bắt đầu khẩu chiến, trận chiến này chẳng đưa đến kết quả nào, chỉ tổ đau tim và lộn tiết. Sau cùng hai bên dùng chiến tranh lạnh, mấy ngày cũng không nói một câu. Tôi vẫn cơm nước đầy đủ cho chàng, nhưng làm xong không còn ngọt ngào, mời anh vào xơi cơm như xưa nữa. Quẳng hết lên bàn, khi nào đói quá, đầu gối sẽ tự bò vào.

Ức quá! Tôi điện thoại cầu cứu bà chị dâu họ của tôi, chuyên viên gỡ rối tơ lòng. Chị dịu dàng lắng nghe và khuyên giải, mặc dù chưa tìm ra một giải pháp tốt đẹp, nhưng có người để mình xả hết bầu tâm sự, là đã trị được nửa căn bệnh hiểm nghèo. Sau nhiều đêm điện thoại giải bày cả vài tiếng, kết quả tiền điện thoại leo thang quá chỉ tiêu. Chàng còn dám than phiền tôi về điểm này, tôi hét lên: “Chẳng thà mất thêm vài chục tiền điện thoại, còn rẻ hơn tiền chữa bệnh thần kinh cho tôi. Anh có biết không?”

Không nói được thì ta viết thơ hành hạ nhau cũng hả dạ. Tôi cặm cụi ngồi viết thơ tố khổ chàng, tôi nhớ trong lá thơ gần hai trang, có đoạn nẩy lửa như sau:

. Tôi không còn yêu anh nữa! Yêu làm sao được nữa, khi người chồng mắng chửi hạ nhục và đánh đập, khi nghe vợ cản không cho theo nhân tình.

. Tôi không còn cảm giác gì nữa khi nghĩ tới anh. Từ lúc quyết định chấm dứt với anh, tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt, có thừa nước mắt cũng không thèm rơi cho cuộc tình khốn nạn này!

. Tuần trước tôi những tưởng lỗi ở Lệ Hoa quyến rũ anh, nên định có điện thoại sẽ làm cho nàng cụt hứng. Nhưng lần này lại khác, tôi sẽ đề nghị cho nàng rước anh đi sớm chừng nào hay chừng đó. Nhường một cách thoải mái vô tư!

. Các con nói Bố than phiền ở nhà này như cá chậu chim lồng, không ai được quyền sở hữu Bố, hãy để Bố tung hoành cho thỏa lòng ích kỷ cá nhân. Đi du hí với người yêu hai tháng bên Úc, rồi lại về Việt Nam du dương tiếp. Cuộc đời bố thật là tội nghiệp, chỉ có ước vọng ấy thôi mà cũng bị vợ con ngăn cấm. Thương thật!

Từ những điểm nêu trên, hội đồng gia tộc dòng họ NGUYỄN đã đưa đến quyết định như sau:

Cậu con trai thứ nhì sẽ tặng Bố một vé máy bay sang Úc, nhưng chỉ là One Way.

Dưới thư tôi còn rặn thêm vài câu thơ phổ nhạc cho có phần phong phú:

Anh đường anh, tôi đường tôi.

Tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi.*

24 năm là ác mộng của cả hai.

Hãy trả lại xin đừng nuối tiếc.

Ái ân chỉ toàn là giả dối.

Đã nằm trong kế hoạch theo nàng.

Em nay tỉnh giấc mê say.

Thấy lòng thanh thản, như là thoát thân.

Chẳng qua cũng tại số trời.

Bắt duyên hai đứa có chừng ấy thôi.

Chúc anh cùng chị Lệ Hoa.

Nối duyên hội ngộ, suốt đời bên nhau.

Cuối thư tôi ký tên, kèm theo hàng chữ Một người vợ đau khổ.

Sau khi quẳng lá thư trên bàn làm việc của chàng, tôi ẩn mình trên giang sơn riêng của tôi, nhà mới xây rất rộng, ít bị đụng chạm đỡ thấy bộ mặt đáng ghét của nhau. Sáng hôm sau, chàng cầm thơ đi tìm tôi. Vừa gặp mặt, đôi mắt đa tình của chàng đã tóe lửa, cái miệng tán gái có duyên đã bốc khói, chàng quẳng lá thơ vào mặt tôi, rồi hét lớn: Làm thơ dở như cứt! ….

Tôi thầm nghĩ, mới ngày nào tôi vừa xoa cái bụng thịt ba chỉ của chàng vừa thỏ thẻ: Người tình muôn thủa của em ơi! Vẫn yêu nhau như ngày đầu mới gặp. Ấy thế mà bây giờ lại ra nông nỗi này, cuộc tình vô thường thật.

Có một lần tức quá, tôi điện thoại lấy giờ hẹn của luật sư, nhưng đến gần ngày, tôi điện thoại hủy bỏ nói đã làm lành lại với chồng rồi. May quá đỡ tốn năm trăm Đức mã, vì có gửi giấy dọa cũng chỉ làm cuộc diện thêm rối rắm mà thôi. Tôi suy nghĩ mãi, không biết phải làm gì để thoát ra khỏi tình trạng thê thảm này.

Cuối cùng tôi dùng kế nhỏ, đem giấu thông hành của chàng. Hai bên giằng co một hồi, chàng tuyên bố thứ hai sẽ ra cảnh sát xin lại thông hành khác. Đến đây giọt nước đã tràn đầy ly, tôi quẳng thông hành vào mặt chàng, rồi về phòng tính kế khác. Các bạn đã biết, tôi là người tôn thờ câu Muốn tức là Được, không dễ dàng đầu hàng trước nghịch cảnh.

Hôm đó là thứ sáu, nếu ta không có biện pháp ngăn chận ngay hành động đi chơi bất hợp pháp của chàng, thứ hai chàng sẽ mua vé máy bay là ta xem như thua cuộc. Tôi nghĩ mình phải tìm cách ra khỏi nhà trước chàng, bắt chàng ở vào thế kẹt, phải ở lại để trông cậu con út thứ ba mới tám tuổi. Nhưng biết đi đâu đây? Đi trong vòng Berlin, chàng biết được lôi cổ về thì cũng như không. Sang bên Pháp với cậu mợ thì xa quá, lúc cần về gấp lại không kịp, vả lại cậu nóng tính, nhỡ cậu biết chuyện chỉ làm phiền lòng cậu thêm.

Tôi chợt nghĩ đến ngôi chùa ở Hannover, nơi mẹ tôi hay đi dự lễ Phật Đản và Vu Lan, chùa đã thành lập được mười năm, nhưng tôi chưa có dịp viếng thăm. Những lúc này, tôi thường nhớ đến mẹ nhiều, may mắn cho tôi là lúc mẹ còn sống, khi bị đưa vào tình thế Bên Tình bên Hiếu bên nào nặng hơn?tôi đã hiên ngang trả lời trước mặt chồng: “Xin lỗi anh! Chồng có thể thay đổi được, chứ Mẹ chỉ có một”. Nên giờ đây, tâm tôi rất an, sau này nếu được gặp lại Mẹ bên kia thế giới, tôi không có điều chi phải ân hận.

Kể cũng lạ! Hễ cô gái nào bị đau khổ vì tình cũng tìm đến Chùa, chắc bị nhiễm câu chuyện tình Lan và Điệp. Sáng thứ bảy tôi sửa soạn hành lý cho chuyến đi định mệnh, viết thư tuyệt mạng để lại cho chồng và dặn dò con cái đừng lo cho mẹ. Đừng cho bố biết mẹ đi đâu, đến nơi mẹ sẽ gọi điện về cho biết tin.

Sáng chủ nhật tôi lẳng lặng vác hành trang ra đi khi trời hừng sáng, mang theo chiếc xe minibus chín chỗ ngồi, cả chăn gối mùng mền. Nhỡ không tìm được quán trọ sẽ ngủ trong xe.

Vừa ra khỏi nhà, tôi thấy lòng nhẹ lâng, bao nhiêu phiền muộn như trút sạch, cứ nhắm hướng Hannover mà tiến tới. Hai mươi ba năm sau, tôi mới trở lại thành phố này, nơi tôi đã gặp chàng.

Vì đi lạc hướng, nên đến hai giờ chiều tôi mới đến được ngôi chùa mang tên một bộ Kinh Đại Thừa.

Đang ngơ ngác tìm kiếm, đi lạc vào nhà bếp tôi gặp một Sư Cô già đang gọt khoai, với giọng Huế hơi lạ tai, Sư Cô đánh tan ngay ý đồ muốn ở lại Chùa của tôi:

- Nếu giận chồng con thì đi về nhà đi, đây không phải là khách sạn. Có con còn nhỏ không? Dưới hai tuổi là chùa không cho ở lại.

Tôi nhanh trí, trả lời rất đạo nghĩa:

. Dạ! Các con của con đã lớn hết cả rồi. Tháng trước do nhân duyên lớn, Thầy đã làm lễ mãn tang cho Mẹ của con, nên hôm nay con đến chùa làm công quả một tuần để tạ ơn.

Sư Cô mỉm cười, hân hoan dẫn tôi vào một phòng nhỏ cạnh nhà bếp. Phòng này đầy đủ tiện nghi, ngày thường dành riêng cho khách quí đến chùa làm công quả, không ngờ hôm nay còn trống để đến phần tôi.

Nếu có ai cho rằng, tôn giáo là liều thuốc an thần, mái chùa là bệnh viện chữa bệnh Tâm, hay trung tâm trị liệu bệnh Tim Vỡ đi chăng nữa. Tôi vẫn ước ao thế giới này có thật nhiều Chùa, nhiều Nhà Thờ, để các tâm hồn đau khổ như đóa Hoa Lan này có nơi nương tựa. Họ sẽ không dại dột hủy hoại thân mình, bằng cách này hay cách khác.

Mỗi buổi sáng, tôi phải thức dậy sớm để tụng Công phu khuya với mọi người. Khung cảnh trong chánh điện thật trang nghiêm và thanh thoát, từ tiếng tụng kinh trầm trầm đến tiếng chuông ngân nga, tất cả tạo cho tôi một cảm giác hoàn toàn thoát tục. Có phải tôi đang từ địa ngục chui thẳng lên đây không? Tôi chẳng còn nhớ gì đến gia đình nữa, chỉ biết rằng hiện tại mình rất hạnh phúc, rất an vui.

Mang tiếng làm công quả cho chùa, nhưng số tôi không có duyên với nhà bếp, vừa gọt được vài củ cà-rốt, đã được trưng dụng sang công tác khác cần thiết hơn. Chẳng là chùa cần một tài xế để đi Metro mua thực phẩm, rau trái cho ban ẩm thực, chiếc xe chín chỗ ngồi của tôi có dịp làm công quả với chủ.

Ban ngày nhàn rỗi, tôi vào thư viện của chùa tha hồ đọc sách. Lãng quên đời được hai hôm, rồi một biến cố nhỏ xảy ra. Chiều thứ ba, trong buổi cơm tối ngồi quây quần theo thứ tự trên chiếc bàn ăn lớn, Thầy trụ trì giới thiệu một người bạn thân, ông giáo sư người Nhật, một thiên tài về ngoại ngữ, biết ít nhất tám thứ tiếng, nhưng điểm đặc biệt nhất của ông là biết nghe tiếng Phật để đoán được hậu vận tương lai. Ai có vấn đề tối nay đến nhà Tổ nhờ ông xem hộ.

Cái gì chứ xem bói toán là bà con ta chịu lắm, bao nhiêu tiếng nhao nhao đòi đăng ký. Tôi không bận tâm vì hai hôm nay lòng thật thanh thản, thấy mình chẳng có vấn đề gì để hỏi cả. Tuy nhiên nhàn rỗi quá, tám giờ tối cũng dẫn xác vào nghe ké.

Từng người một thay phiên nhau vào gieo quẻ, lúc đầu nói những câu thông thường nên không có vấn đề khó khăn ngôn ngữ, sau phải lột trần tim đen cho thầy xem quẻ. Thiên hạ phải nhờ tôi vào thông dịch, thế là tôi có dịp nghe hết những nỗi lòng của người vợ, sang đến tâm sự của người chồng. Nếu tôi không kín miệng, chắc hai vợ chồng tối nay về choảng nhau một mách.

Một Thầy có tên một tỉnh ở miền Trung, cũng vào xem thử nguyện ước về đường tu của mình có đạt được không? Thầy cười bảo, bói toán chỉ đúng với người đời thôi, chứ người tu không thể nào xem được. Người cuối cùng xem bói trong tối hôm đó là tôi.

Xoay mặt về hướng tượng Phật, ông giáo sư Nhật lim dim đôi mắt, miệng lẩm bẩm những tiếng lạ tai, như mang hết thần lực của Phật vào người. Ông mở mắt nhìn tôi hỏi bằng tiếng Đức:

- Bà muốn hỏi về việc gì?

Tôi trả lời:

- Xin ông xem dùm về sức khoẻ.

Tôi nghĩ sức khoẻ là vàng, nên hỏi về đề tài này trước nhất. Ông ta bảo tôi giơ hai bàn tay ra, rồi nhắm mắt lại nắn các thớ thịt ở hai tay tôi.

Ông lắc đầu thở dài bảo:

- Bà nên về đi khám bác sĩ, ngực bên phải của bà có vấn đề.

Tôi hoảng hốt hỏi nhanh:

- Có phải tôi bị ung thư ngực giống mẹ của tôi không?

Ông lắc đầu không trả lời câu hỏi của tôi chỉ nói:

- Bà cứ về đi bác sĩ, không sao đâu.

Biết không thể nào hỏi thêm về vấn đề này, tôi chuyển qua phần gia đạo. Ông ta lại nhỏ to tâm sự với tượng Phật, rồi nói:

- Đằng sau gáy của bà có đám mây đen bao phủ. Người ta không lừa dối bà đâu!

Tôi nghĩ mãi không ra người ta này là ai, lại nghĩ đến cô bạn đồng nghiệp trong sở. Sau một lúc lúng túng, tôi chợt nhớ ra chữ người ta này ám chỉ chồng tôi. Biết không thể nào dấu mãi nỗi lòng, tôi hỏi thẳng có nên để chồng qua Úc thăm người yêu cũ không?

Ông ta đáp cứ để chồng đi, không việc gì. Tôi lo sợ cô người yêu kia sẽ níu kéo chàng ở lại. Ông nói cá tính của hai người khác nhau ở chung không được. Chẳng biết ai đã gỡ rối tơ lòng cho tôi, Đức Phật hay ông giáo sư người Nhật, tùy các bạn tự nghĩ.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong người, như thổi được đám mây đen sau gáy, vội vàng ra ngoài đường gọi điện thoại về nhà. Chàng nghe giọng tôi, trách nhẹ:

- Sao đi đâu xa quá vậy! Về ngay đi để thứ sáu này tôi đi Thổ Nhĩ Kỳ nghỉ một tuần.

Tôi kể hết buổi bói toán tối nay và cho phép chàng sang Úc với Lệ Hoa như lời Phật dạy. Chàng nói đã chia tay với nàng ngay từ hôm tôi bỏ nhà ra đi, vấn đề mới đến với chàng là cục hạch ở ngực của tôi đây làm chàng lo sợ. Nghe đâu cả đêm chàng không ngủ được, lôi cậu lớn vào tâm sự hai bố con ôm nhau khóc, khi nghĩ đến cảnh vợ mình sắp chia tay theo bà mẹ vợ về bên kia thế giới. Làm sao chịu được cảnh gà trống nuôi ba đứa con, bị tước mất quyền Chết một cách bất ngờ chịu sao cho thấu. Tôi khuyên nhủ:

- Em không chết dễ vậy đâu. Đức Phật đã chỉ rồi làm sao chết được!

Chàng cho phép tôi ở lại chùa chơi thêm hai bữa, chậm nhất là tối thứ năm phải có mặt ở nhà. Tôi hưởng tiếp những an lạc có sẵn chung quanh tôi, một thế giới mới tôi vừa khám phá ra, nó nằm ngay tại thế giới Ta bà này, vàng thau lẫn lộn. Nếu ta biết cách sống sẽ là vàng, còn không là quặng thau đen đúa.

Thầy trụ trì thấy tôi có tài ngoại giao, muốn tôi sau này về lại Berlin sẽ giúp cho chùa trên đó một số công việc. Bước đường công danh sự nghiệp bên cửa Phật của tôi đã bắt đầu, tôi đặt tựa đề cho bài viết là Hoa Lan Bên Cửa Phật, các bạn nghĩ sao? Có cải lương quá không?

Tôi về lại Berlin, mang theo bao nỗi nhớ, nhớ cả một cái chùa to nhất Âu Châu thì chỗ đâu chứa nổi. Nhưng thôi, hãy trở lại cõi Ta bà với những cục u uẩn quanh ta. Tôi đưa chàng ra phi trường để sang Thổ, nằm một tuần bên xứ Rệp, chàng sẽ có thì giờ gậm nhấm nỗi buồn. Phần tôi phải tìm bác sĩ ngay để khui ra những bí ẩn mà ông giáo sư Nhật vừa tiết lộ một cách nửa chừng xuân.

Qua máy siêu âm, sự thật đã hiển bày, một cục bướu to bằng hạt đậu, nằm lẫn bên xương sườn. Đợi chàng về, tôi khăn gói sửa soạn vào nhà thương, lo mọi thủ tục để đoạn tuyệt với cục bướu hờn ghen.

Trước khi mổ, ông giáo sư già khoa trưởng hỏi tôi:

- Ai đã khám phá ra cục bướu này? Bác sĩ hay bà?

Tôi trả lời:

- Ông có tin rằng một người tiên tri hiểu tiếng Phật đã tìm ra không?

Ông ta gật đầu nói:

- Tôi tin! Vì cục bướu này rất nhỏ, còn lẩn sâu vào xương sườn, khó lòng tìm thấy.

Tối hôm trước ngày mổ, tôi nằm nghĩ quẩn, lỡ dại ngày mai đánh thuốc mê mình không tỉnh dậy là đi đời. Chết uổng quá! Chẳng mang đi được gì cả, chồng con để lại cho người, tiền trong nhà băng còn nhiều quá chưa kịp tiêu, nhà ở Việt Nam còn mấy cái. Ờ! Mà nếu chết thì Phật còn cứu làm chi, cứ để tự nhiên cho chồng sang Úc sáu tháng, mình ở nhà sầu muộn héo hắt riết rồi bứu lành cũng biến thành bứu độc. Ngày chàng trở về sẽ là ngày mình ò ý e rồi. Một kết cuộc bi đát hơn cả một vở tuồng cải lương nữa.

Sáng hôm sau, tôi được ông giáo sư già thương tình cho mổ sớm, đáng lẽ hai tiếng sau phải tỉnh dậy, đem ra ngoài đẩy về phòng. Nhưng chàng của tôi đợi mãi đến gần mười hai giờ trưa, mà chưa thấy ai chịu đẩy tôi ra. Chàng toát mồ hôi hột, tưởng tượng người ta đã mổ nát người vợ yêu quí của chàng.

Ôi! Bây giờ sắp mất rồi mới biết thương biết quí. Còn đâu cánh hoa Lan cho anh dầy anh xéo, anh chà anh đạp.

Nguyên do cũng tại áp suất tôi quá thấp, không dậy nổi nên người ta phải để tôi ngủ tiếp trong phòng mổ, đến mười hai giờ họ phải dựng đầu tôi dậy để lâu quá tôi sẽ ngủ luôn không thèm dậy nữa.

Tôi đúng là Người Về Từ Cõi Chết.

Sau biến cố lớn lao như thế, tôi hoàn toàn thay đổi con người. Tôi tìm về mái nhà tâm linh nhiều hơn là ngôi nhà đang sống. Cứ nghĩ lúc buông xuôi hai tay, chẳng mang theo được đồng xu nào, là đem tiền ra cho từ thiện một cách thoải mái. Tôi dồn hết thì giờ và công sức lo cho ngôi chùa ở địa phương, mang tên một ngọn núi nơi Đức Phật hay ngồi thuyết pháp.

Nhiều lúc quá tích cực, tôi bỏ bê chàng một cách lặng lẽ, sóng gió lại bắt đầu nổi lên khi tôi vắng mặt thường xuyên.

 

Tác giả bài viết: Hoa Lan
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Thăm dò ý kiến

Nhờ đâu bạn biết đến website phatgiaoaluoi.com?

Sự giới thiệu của bạn bè

Tình cờ tìm gặp trên google

Tình cờ tìm gặp trên Yahoo search

Tình cờ tìm gặp trên facebook

Công cụ tìm kiếm khác

Giới thiệu

Chào mừng quý vị ghé thăm website http://phatgiaoaluoi.com

   GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM HUYỆN A LƯỚI BAN TRỊ SỰ Văn phòng: Niệm Phật đường Sơn Nguyên, 32 Giải phóng A So, thị trấn A Lưới, huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên Huế Điện thoại: 090 501 2992 - Email: phatgiaoaluoi@gmail.com Website: www.phatgiaoaluoi.com LỜI NÓI ĐẦU Nam mô Bổn sư Thích...

Thống kê

  • Đang truy cập: 836
  • Khách viếng thăm: 690
  • Máy chủ tìm kiếm: 146
  • Hôm nay: 54334
  • Tháng hiện tại: 2862477
  • Tổng lượt truy cập: 88667080
Xem bản: Desktop | Mobile

Xin ghi rõ nguồn chính khi trích dẫn thông tin từ website này.

Ngày thành lập : 12-09-2012