Mắt thiên thần

Đăng lúc: Chủ nhật - 28/07/2013 04:39 - Người đăng bài viết: Nhuận tâm bình
Khi sinh ra, Ếch chỉ có một mắt. Mà cũng không đúng. Ếch có đôi mắt nhưng chỉ một có tròng, còn bên kia thì như con tắc kè bị người ta móc mắt ngâm rượu. Mẹ bỏ nhà, cõng Ếch trên lưng nhảy khắp các ao đầm tìm cách chữa trị. Thầy lang nào ngó qua cũng lắc đầu. Làm sao mà chữa được. Mắt cháu bẩm sinh đã thế rồi chứ có hư hại gì đâu. Y học bó tay.
 ech.jpg


Ảnh minh họa 
 

- Thế đấy. Chán đời lắm Bống à!

- Cho nên Ếch nhảy xuống cái giếng này trầm mình?

- Ngốc quá Bống ơi. Muốn chết thì Ếch phải nhảy... lên trời chứ xuống đây thì sao mà chết được.

Hễ nói một câu, Ếch lại ngâm tai vào nước để nghe lời Bống truyền qua làn sóng nhẹ.

- Ờ nhỉ. Mấy ngày nay thằng cu Đỏ không cho ăn, đói quá nên Bống đâm quẫn trí.

- Ếch cũng đói lả rồi đây. Quả thực, nếu không có Bống dưới này, thằng Đỏ sẽ không bỏ cơm, thì Ếch đến ăn rêu mà chết mất thôi.

Ếch nói rồi ngước nhìn lên. Bầu trời nhỏ tí như lọt thỏm vào lòng giếng hun hút. Giếng này cũng phải trên mười cái khuôn nối lại. Chỗ Ếch giờ đang ngồi chính là đoạn nối khuôn nay vôi vữa bục ra do mực nước cứ mấp mô phả vào.

- Bống hỏi câu này Ếch đừng giận nhé: Có phải mẹ Ếch đã bỏ Ếch?

- Không. Mẹ không thể xuống đây. Vì trên đó mẹ còn phải chăm sóc bà nữa. Bà Ếch yếu, và thường không tự mình kiếm ăn hàng ngày được.

Trả lời Bống vậy song Ếch vẫn bâng khuâng, ngần ngừ. Không. Mẹ thương Ếch nhất trần... Khi cõng Ếch đến trong vườn nhà thằng Đỏ, mẹ thấy một hòn bi xinh xinh liền cầm lên; Ếch cũng xem, thấy đẹp nên xin để chơi. Mẹ ngẫm ngợi hồi lâu, rồi bảo sẽ dành hòn bi này làm tròng cho Ếch. “Dẫu không thấy gì song con có đôi mắt như bao Ếch khác”. Nói đoạn mẹ nhét luôn vào hốc mắt dị tật của Ếch. Nhắm nhắm mở mở, ban đầu Ếch thấy xon xót, sau cũng dễ chịu.

Đến chập tối thì bỗng dưng như có ánh sáng chớp chớp. Lạ quá. Ếch bèn nhắm mắt trái mở mắt phải, nhắm mắt phải mở mắt trái... hễ Ếch nhắm tịt con mắt thật, thì con mắt giả nhìn được. Mà rõ hơn cả ban ngày nữa. Lạ không.

- Như bây giờ đây, dưới này tối om mà Ếch vẫn nhìn thấy Bống rất rõ...

Ếch giả bộ ngó lơ, với tay vặt một nhúm rêu bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nhai.

- Mà Bống này, Ếch quên hỏi, sao Bống lại ở đây?

- Bống cũng không nhớ. Có thể là... Bống rơi từ trên trời.

“Búm”.

Một gàu nước ném xuống lòng giếng. Nước ập lên đầu Ếch như... sóng thần. Ếch chao đảo. Nhắm con mắt thật, Ếch cũng chẳng nhìn thấy Bống đâu qua con mắt giả. Nháy mắt, Ếch đã nằm trong cái gàu nước lao vút lên bầu trời nhỏ tí...

*

Hình như Ếch đã có chạm phải bờ vai nháng nhầy khi người đàn ông quặp ngón tay vào khúc gỗ thanh ngang giữa gàu nước. Hú hồn. Nhưng thôi, mọi chuyện đã qua. Trong bóng đen bao phủ, Ếch nhắm con mắt thật lại... cứ thế nhảy khắp khu vườn nhà thằng Đỏ.

Lâu quá rồi kể từ ngày Ếch ở đáy giếng, không gian giờ đã khác. May là mẹ từng cõng Ếch đi khắp chữa mắt, nên xó xỉnh nào quanh đây Ếch cũng còn nhớ hết. Nơi đầu tiên là ngôi nhà mà mẹ đã sinh Ếch trong một đêm mưa rào. Đúng rồi, nhà Ếch là một cái hốc cạnh thửa ruộng của cây mưng hoa đỏ bời bời.

Con mắt giả của Ếch nhìn xa... Ô. Hồi Ếch còn nhỏ, chỗ ruộng này bao nhiêu là ếch ộp oạp cho tới khuya. Sao bây giờ chỉ nghe tiếng mấy bác ễnh ương không thôi. Ếch cứ nhảy dọc giường ruộng, tìm kiếm. Đúng, cây mưng đây. Ngôi nhà của gia đình Ếch đâu rồi? Theo thói quen ở đáy giếng, Ếch ngước lên. Những ngôi sao mờ nhạt, chậm chạp di chuyển... Và, bên gốc mưng, một con cóc đứng đó tự bao giờ, cứ nhìn Ếch, như là cười thầm.

- Tìm mẹ à? Tìm cha à?

Ếch lắc đầu:

- Không có cha. Nhưng còn bà nữa.

- Hiểu rồi. Theo tao!

Ếch lấy đà nhảy một cú tới luôn bên lão Cóc nom già sụ, da khô đét. Lão đi thì chậm khỏi nói. Theo lão hướng vào khu vườn thằng Đỏ, Ếch thậm chí cuốc bộ mà đôi lúc còn phải đứng lại chờ.

- Chui từ xó nào ra vậy?

Đoán bộ lão Cóc còn hơn cả tuổi mẹ mình, Ếch lễ phép:

- Dạ, mới dưới giếng lên.

Lão Cóc dừng lại.

- Ngạc nhiên.

- Dạ...

Ếch không biết nên nói thêm điều gì, khi lão Cóc cứ đứng vậy nhìn mình. Mãi lão mới lại nhảy đi. Ếch theo. Ếch cứ đi bộ theo lão đến gần giếng. Ếch muốn đứng lại đó chút xíu, nhưng lão Cóc không dừng mà nhảy tiếp; qua góc sân thì đến bên một cái nhăng nước lớn. Lão hất hàm:

- Chui dưới ấy mà giấu thân. Đừng có làm ngứa mắt bợm nhậu, tao trông chú mày cũng được dĩa mồi đấy.

Vậy rồi lão Cóc nhảy đi. Thong dong. Bất cần.

Ếch dõi con mắt giả dưới nhăng nước, một cái hang sâu hoắm.

*

Chui vào. Vào sâu, tối. Ếch càng thấy rõ, tất nhiên là khi đã nhắm con mắt thật lại. Đến quãng giữa, tự dưng Ếch khó thở. Thế là trở ra, Ếch quay đít chun vào. Mát. Chợt thấy có người đứng trước cửa hang (họ múc nước trên nhăng). Một chặp, rồi đôi chân bước đi. Không sao. Sẽ chẳng ai biết mà chiếm chỗ nằm lý tưởng này. Ếch ngáp một cái chừng rách cả mồm.

Lim dim mắt, Ếch đánh một giấc đã đời. Lúc thức dậy thì chung quanh chỉ thấy lờ mờ. Hình như cái hang này có thêm vài ngõ ngách nữa...

“Xoẹt”... Đất bắt cả vào mặt Ếch. Nhắm mắt thật lại... Ếch thấy một cái đít bè bè đang lù lù tiến vào. Tiến vào. Nữa. Cái đít đụng chính mặt Ếch. Cái đít ngo ngoe. Ngo ngoe. Rồi cái đít tiến về phía trước một chút, hạ thấp dần. Ờ, suýt nữa quên mất. Lão Cóc đưa Ếch đến đây là để tìm bà tìm mẹ cơ mà. Mẹ đâu? Và bà, có phải cái đít bự này không?

- Ộp oạp... Này bà ơi...

“Xoẹt”. Lại một nhúm đất từ chân của bà Ếch bay tiếp vào mắt khiến Ếch phải dụi mãi mới nhìn tiếp được. Quái.

- Ộp oạp... Có phải bà là...

Cái đít lại ngo ngoe, nâng lên một chút và, “phựt” - Ếch lãnh một cú đá chính diện khuôn mặt khá điển trai của mình.

- Ngấp mỏ!

Gớm. Làm gì mà khó khăn thế - Ếch vừa bực vừa nghĩ - Hỏi xem có phải ruột rà gì không chứ ai dám gây với bà.

- Ộp oạp...

“A! Dưới nhăng nước có con ếch. Nó vừa kêu. Ra đây xem cha bắt ếch Đỏ ơi!”

Bàn tay thò vào. Ếch bà lùi sâu. Ếch cũng cố lùi thêm song một cục đất rơi xuống chắn sau đít. Những ngón tay lêu nghêu dò tìm. Chỉ còn vài phân nữa... Ếch bà gồng mình gí sát mặt Ếch cái đít to bè. Quá thể lắm rồi.

- Ộp oạp... này bà Ếch kia.

Đúng lúc những ngón tay chộp được phần đầu của Ếch bà, siết chặt. Ếch bà bị lôi ra trong lúc vẫn cố dùng chân rị lại.

- Ộp oạp... Muốn sống thì dán miệng lại cháu ơi.

Ếch bà bị lôi tuột khỏi hang. Lúc ấy Ếch còn nhìn rõ Ếch bà đang cố giãy giụa... Chuỗi âm thanh còn vương bên tai Ếch: “Muốn sống thì dán miệng lại...”, quen quen. Nó nằm trong trí nhớ của Ếch, nhưng lờ mờ, sền sệt. “Muốn... sống...”. Trời ơi. Tiếng bà. Đúng là tiếng của bà. Bà ngoại. Ếch lao khỏi hang, nhảy phốc qua khoảng sân, qua nền giếng. Tại đó, Ếch ngó vào nhà thằng Đỏ. Ánh điện sáng trưng, loang ra khoảnh sân rộng. Phải cứu bà. Không người ta sẽ lột da...

Có ánh đèn quét từ ngoài ruộng, sượt qua Ếch. Ếch vội nhảy ngay vào sâu trong bóng tối. Bên vườn hàng xóm thằng Đỏ cũng có ánh đèn. Ếch nhắm con mắt thật lại... Hai người. Người đi sau cầm cái bao xác rắn. “Nhảy à”... Người đi trước chụp được con ếch. Ôi không! Cóc. Lão Cóc. Cái lão già khú đế đã dẫn Ếch tới nhăng nước trú ẩn. Vậy là mấy câu hỏi của Ếch đã khai với con người rằng dưới nhăng nước có ếch. Chỉ một con ếch - đó là bà ngoại của Ếch, và giờ người ta bắt... Ờ, mà tại sao bà lại ở dưới nhăng? Lâu chưa? Bà ngoại ở dưới nhăng, chắc mẹ cũng dưới đó chứ. Chần chừ một chút. Chỉ chút thôi, Ếch nhảy trở lại nhăng nước. Quay đít chui vào. Im thít. Chờ mẹ.

*

Khoảng không gian trước mặt Ếch giờ cũng bé tí như lúc Ếch dưới giếng nhìn lên, chỉ là chẳng có bầu trời. Một khoảnh sân. Trắng xóa.

Nắng thiêu đốt. Thứ gì gia đình thằng Đỏ mang phơi, chỉ non trưa đã héo queo. Có tiếng người, rất nhiều. Rồi tiếng gàu nước đánh toong xuống lòng giếng. Sau là tiếng nước dội ào ào vào nhăng nước, rồi trên nền giếng, trên đất.

Nước giếng gần cạn, có một người bắc thang xuống đáy múc đất, người khác ở trên kéo lên. Nhà thằng Đỏ khảo giếng. (Tất cả mọi việc trên, Ếch chỉ nghe mà cảm nhận lấy).

Duy có cảnh này là Ếch nhìn thấy: Bống bị ai đó vứt “tạch” giữa khoảnh sân ngay phía tầm nhìn của Ếch. Nóng. Bống bắn mình lên bành bạch. Một thân hình màu bạc, trong vắt đến thấu cả ruột gan. Bống thanh mảnh nuột nà chắc đang kêu “Ếch ơi. Cứu Bống Ếch ơi!...”. Từ lúc rời khỏi lòng giếng đến nay, Ếch đã không hề nghĩ đến Bống. Để bây giờ thì... những cú búng mình trên khoảnh sân nóng ran như chảo lửa. Trời ơi. Tội nghiệp Bống.

- Bống ơi...

Ếch thầm nấc lên, nước mắt tuôi trào.

Khóc. Và khóc. Nước mắt loang thành vũng trên đất. Trời... Ếch không thể tin nổi. Trong vũng nước mắt ấy, Ếch thấy mẹ. Đúng là mẹ. Mẹ cõng Ếch trên lưng, nhảy từ đầm này qua ao nọ. Mẹ cõng Ếch tìm đến các thầy lang, nhưng thảy đều lắc đầu. Còn mẹ, mỗi bước nhảy là một cú sốc khiến tấm lưng già oằn xuống, đớn đau. Ếch cảm thấy bên mắt phải của mình trũng sâu. Ếch đưa tay dụi, nhưng con mắt giả ngấm nước mắt đã tan…

Truyện ngắn của Nhụy Nguyên (GNO)


Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Thăm dò ý kiến

Nhờ đâu bạn biết đến website phatgiaoaluoi.com?

Sự giới thiệu của bạn bè

Tình cờ tìm gặp trên google

Tình cờ tìm gặp trên Yahoo search

Tình cờ tìm gặp trên facebook

Công cụ tìm kiếm khác

Giới thiệu

Chào mừng quý vị ghé thăm website http://phatgiaoaluoi.com

   GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM HUYỆN A LƯỚI BAN TRỊ SỰ Văn phòng: Niệm Phật đường Sơn Nguyên, 32 Giải phóng A So, thị trấn A Lưới, huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên Huế Điện thoại: 090 501 2992 - Email: phatgiaoaluoi@gmail.com Website: www.phatgiaoaluoi.com LỜI NÓI ĐẦU Nam mô Bổn sư Thích...

Thống kê

  • Đang truy cập: 322
  • Khách viếng thăm: 312
  • Máy chủ tìm kiếm: 10
  • Hôm nay: 38991
  • Tháng hiện tại: 2847134
  • Tổng lượt truy cập: 88651737
Xem bản: Desktop | Mobile

Xin ghi rõ nguồn chính khi trích dẫn thông tin từ website này.

Ngày thành lập : 12-09-2012