Cho chúng con về lánh nạn với mẹ ơi!

Xin lỗi vì ngày trở về con vẫn trắng hai tay/ Bao năm lang bạt xứ người chẳng có gì mang về làm quà cho mẹ...


Hình ảnh xúc động của hai cha con về quê tránh dịch
 
Xin lỗi vì ngày trở về con vẫn trắng hai tay,
 
Bao năm lang bạt xứ người chẳng có gì mang về làm quà cho mẹ,
 
Chạy trốn khỏi thị thành phồn hoa với hai mắt đẫm lệ,
 
Con khóc cho con và thương xót cho tất thảy mọi người.
 
Ngày về của con không làm mẹ hãnh diện được trời ơi,
 
Thằng bất hiếu chẳng có gì ngoài hành trang ngày đi mẹ xếp,
 
Đừng đau lòng nếu thấy con gầy gò mỏi mệt,
 
Nắng sạm da mưa nhếch nhác đường dà.
 
Con về nhà lúc này là đúng hay sai,
 
Phận người đớn đau phân bua sao trước miệng đời ác nghiệt,
 
Kẻ ra đi nào mà chẳng mong ngày về vui cười như Tết,
 
Làng xóm đợi trước sân như thể con cháu ruột rà.
 
Kiếp làm thuê còng lưng nơi phương xa,
 
Dành dụm từng đồng gửi về lo cho gia đình no ấm,
 
Bát mì tôm sau giờ tăng ca chát mặn,
 
Nuốt cho đỡ cơn thương nhớ quê nhà!
 
Giờ tới đường cùng khi dịch bệnh đi qua,
 
Căn nhà trọ mấy mét vuông không đủ tiền trang trải,
 
Quê mình mênh mông núi đồi xin cho con trú lại,
 
Tạm lánh qua tai ương… sống sót làm người.
 
Dắt díu nhau trở về trong lúc nước sôi lửa bỏng mẹ ơi!
 
Đứt lòng tính suy mấy đêm mất ăn mất ngủ,
 
Chỉ lo mở mắt ra gặp chuyện dữ,
 
Hai tay trắng làm sao xoay xở trước đời,
 
Cho chúng con về lánh nạn với mẹ ơi.
 

Tác giả bài viết: Phạm Thiên Ý