Vọng lời mẹ ru

Tự ngàn đời, những hình ảnh thân thuộc của quê hương như: bến nước, con đò, đêm trăng, cầu tre lắc lẻo, cánh có bay lả bay la đã được kết thành những lời ru ngọt ngào triều mến, quyện vào tiếng võng đong đưa, tiếng mẹ ru hời ru hởi đã đưa con trẻ vào giấc ngủ say. Năm tháng cứ qua đi song tiếng ru của mẹ vẩn được giữ gìn trọn vẹn trong tâm hồn của mỗi chúng ta với bao kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu......
Giữa lênh đênh sóng thanh âm đồng vọng 
Âm ba nào bằng giọng Mẹ ru con! 
Trìu mến trao truyền vành nôi đong nhịp  
Ấp iu buồn đọng mãi giữa bầu không 

Bước hơn thua ngày tháng lịm đường mây 
Lạc nẻo quắt quay lún kiếp đọa đày 
Về sao lục ký ức thời non dại
Lùa hâm kỷ niệm khâu dấu tàn phai

Thời binh biến khắc khoải nhớ khôn khuây
Diện mục nào quên được Đất Nước này
Bom đạn tơi bời tre oằn bão lửa
Mẹ gánh con cùng mớ gạo đùm khoai

Đêm chong chờ đạn bom rơi quờ quạng
Lớ quớ mò: chăn chiếu ngỡ con mình
Hồn vía  xuống hầm vỗ yên giấc mộng
Lắng bom rồi Mẹ lại khảm đồng xanh

Ngày nắng hạ nguồn sông quê đủ, thiếu  …
Chi bằng suối Mẹ tuôn ngọt giao mùa
Chắt chiu cơm áo thu đông cơ khổ
Xuân đi…về ! xuân Mẹ ngóng liêu xiêu

Giêng hai, chức sắc trẩy hội nguyên tiêu*
Biết bao người cắn tay không còn máu
Trời thì xuân sao đất tứa màu tê tái
Thuở ấy chao về lòng nhói quặn  đau!

Bờ tre bụi chuối ôm giọng ru hời
Mẹ đi rồi ! khuất bóng mấy mươi thu
Gối đất quê nghe buồn nứt đau đáu
Cứa buốt toa đời tím buổi mồ côi…

Nôi còn cầm giọng à ơi!
Gói tờ xưa giữ dẫu đời chát chua
Lá rơi về phía cội xưa
«miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương»**

Mùa Báo Hiếu 2557
                                                                  Lê Đăng Mành 
                                                                    
*Tục ngữ: giêng hai cắn ngón tay không chảy máu
**Hát ru trị Thiên :
«Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương»