Hoa Cát Đằng

Có ai kể cho tôi nghe về những dấu chân của ngày hôm qua, nơi những con đường nhỏ mà tôi sẽ đến. Bởi những giai điệu từ bên kia hoang vắng, vẫn đang chờ đón tiếng gõ cửa của ngày mai. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi, ai sẽ là người đầu tiên đánh thức mảnh không gian còn im ắng.
Bóng đêm dần tan sau một trận mưa rào nhẹ lúc rạng đông. Cơn gió mát lạnh bỗng từ đâu lùa những làn hương bí ẩn dập dìu đi qua triền lá xanh. Tiếng chim ríu rít kéo những tia nắng đầu tiên về bên mái hiên thật khẽ. 

Từng chùm hoa cát đằng điệu đà buông thõng tự nhiên, nơi góc vườn rất riêng, màu tim tím vừa đủ để thời gian in xuống những nốt trầm kín đáo. 

Có ai kể cho tôi nghe về những dấu chân của ngày hôm qua, nơi những con đường nhỏ mà tôi sẽ đến. Bởi những giai điệu từ bên kia hoang vắng, vẫn đang chờ đón tiếng gõ cửa của ngày mai. Chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi, ai sẽ là người đầu tiên đánh thức mảnh không gian còn im ắng. 
 

 
Lòng trắc ẩn gõ nhịp cho tôi hát lên, nhưng cũng chỉ một mình tôi nghe ra những ca từ không đầu không cuối, và những gì đã đi qua trí nhớ, và những gì tôi đang chắp nối, chỉ còn đọng lại trong tôi phảng phất một nét cười huyền bí. 

Tôi hỏi thầm với tất cả những gì đang hiện ra trước mắt tôi, và tất cả những nỗi niềm cô đơn đang ẩn giấu, rồi lặng ngắm hạt bụi rong chơi bên thềm nắng.

Đó cũng là khoảnh khắc rất lạ để tôi đi tìm tôi từ những bông tim tím đang rơi, và tôi biết ngày mai có ai đó sẽ đến gõ cửa khu vườn xanh bằng ánh sáng... 

(Viết tặng những người yêu hoa)

 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng