Hoa Cát Tường

Chẳng lẽ tôi vẫn đang cô đơn với chính mình như thế này ư? Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, cho đến lúc ánh hoàng hôn vừa tắt. Cái tôi biết vẫn chỉ là cái tôi đang biết.
Ai đang nói với tôi những lời thì thầm không dứt về một chiếc lá đã đi theo tôi suốt quãng đường dài. Và bầu trời hôm nay lên xanh, cho tôi mượn vào một vài âm thanh từ phía bên kia hư không thăm thẳm. 
 
Cho tôi mượn vào tiếng kêu gọi bạn của đàn chim diệc. Cho tôi mượn vào tiếng cười của những người vừa bước ra từ truyền thuyết và cổ tích. Cho tôi mượn vào những điều người đời cho rằng là vô ích… Để tôi thú nhận về những giấc mơ mà trong đời thực này tôi chưa bao giờ biết, chưa bao giờ tiếp xúc, chưa bao giờ hình dung ra được những ai, đang ở đâu…
 

 
Tôi vẫn cứ nghĩ rằng tôi đang cần thời gian để hoàn thiện bản vẽ của tôi, cho một sự tưởng tượng chết khô nơi màu sắc. Nhưng điều gì đã từng làm héo khô bao khoảnh khắc, nhất là khi tôi muốn nhìn đời bằng khát khao và những hình dung về hạnh phúc. Tôi đã từng không ít lần làm như thế với tôi, rồi tôi chợt nhận ra lòng hồ nghi và ngay cả sự đồng điệu với ai đó cũng là một cuộc bỏ rơi mình nhanh nhất.
 
Chẳng lẽ tôi vẫn đang cô đơn với chính mình như thế này ư? Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, cho đến lúc ánh hoàng hôn vừa tắt. Cái tôi biết vẫn chỉ là cái tôi đang biết. 
Và thế là lần đầu tiên tôi hát: 
 
Về đâu gió rong chơi, về đâu mây ngừng trôi, về đâu chưa thành lời, về đâu… đã về rồi… Cát tường đang nhìn tôi, ngàn hoa đang nhìn tôi, mùa hoa đang mùa vui, đã về… đã về rồi…
 

Thích Thanh Thắng (Viết tặng người yêu hoa)