Hoa Đại

Dưới bóng cây già nơi thánh thần trú ngụ, trẻ tự do hái hoa và chơi cuộc trốn tìm. Những trách phạt linh thiêng, khiến ai đó làm rách mấy mùi hương mà đám trẻ còn bỏ quên trong túi áo. Nhưng chúng rất mau quên, vẫn áo rách, chân không lạnh run mùa hội. Lời muôn xưa rộn rã khúc đồng dao. Cái quệt mũi ngược lên cho sức sống bật ra, chúng nhem nhuốc trong niềm tin rất thật. Đoá hoa thiêng sẽ rụng xuống lúc cạn khô nhựa độc. Bởi quà tặng từ thiên nhiên không thủ đoạn bao giờ, nhất là khi đối diện với trẻ thơ…
Cùng với sắc trắng vàng tinh khiết, hoa đại ngát hương phủ kín bóng cây thiêng. Như tình yêu bắt đầu từ những nụ non non. Mở ra thế giới cỏ hoa đầy vơi nỗi nhớ, nơi ngọn gió thì thầm gửi tặng mấy luồng thơm. Bậc đá ngoài kia, những bông trắng điểm vàng đậu xuống rất êm. Cả một thềm ánh sáng nằm chơi, mặc tình ai ngó nghiêng với bao nghĩ suy đả động.

Dưới bóng cây già nơi thánh thần trú ngụ, trẻ tự do hái hoa và chơi cuộc trốn tìm. Những trách phạt linh thiêng, khiến ai đó làm rách mấy mùi hương mà đám trẻ còn bỏ quên trong túi áo. Nhưng chúng rất mau quên, vẫn áo rách, chân không lạnh run mùa hội. Lời muôn xưa rộn rã khúc đồng dao. Cái quệt mũi ngược lên cho sức sống bật ra, chúng nhem nhuốc trong niềm tin rất thật. Đoá hoa thiêng sẽ rụng xuống lúc cạn khô nhựa độc. Bởi quà tặng từ thiên nhiên không thủ đoạn bao giờ, nhất là khi đối diện với trẻ thơ…
 


Hoa Đại
 
Bên hiên vắng, bà vãi già chống gậy đứng nhìn xa, rồi lọm khọm cúi nhặt hoa bỏ rổ. Ngày lại ngày, tiếng guốc lộc cộc đôi buổi vào ra với những cánh hoa khô. Niệm Phật thánh, dành diệu dược cứu nhân độ thế. Mưa tạnh hạt, án kinh soi, người vắng. Sương giá bàn tay gầy guộc nét thương người. Ngôi nhà nhỏ vẫn im lìm bên lối xưa không nhớ tuổi. Thương cho mái tóc thề đã điểm bạc những ngày không. Đời rất gần chứ nào phải xa xăm. Đâu chiêm bao, sóng nắng, tiếng vang, chờ nhuộm trắng những niềm đau tận đáy.

Bao động tĩnh thoắt đến, thoắt đi, và trời đất lại cùng ươm một dáng hoa…

(Viết tặng những người yêu hoa)

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng