Hoa Dong Riềng

Cánh cò nghiêng về trắng cả giấc mơ, hồi chuông thức những bao dung mùa cũ. Giang tay đón những chiều lam lũ, tiếng gọi xa lạnh vắng dấu bàn chân. Hoa đương mùa xếp nụ xanh non, chờ gánh nắng chuyển vàng ươm hối hả.
Tôi đi tìm dấu vết thời gian qua những rung cảm của làn hơi nước còn thoang thoảng mùi bùn non và màu búp lá dong cuộn tròn đang lên xanh

Tôi nghe rõ từng bước quen trên lối về ngập tràn lời ru và tiếng hát, như dáng mẹ ngày nào vẫn còn in phía trước, những ngọt ngào bú mớm lúc chiều buông. 

Tôi đang về với vị ngọt rất trong nơi những đóa tinh tươm và đứng đợi cơn mưa đằng đông chạy đến. Bao nét vẽ ngày xưa còn ướt đẫm, giữa dòng trôi rưng rức mấy con đò.
 


Hoa Dong Riềng
 
Cánh cò nghiêng về trắng cả giấc mơ, hồi chuông thức những bao dung mùa cũ. Giang tay đón những chiều lam lũ, tiếng gọi xa lạnh vắng dấu bàn chân. Hoa đương mùa xếp nụ xanh non, chờ gánh nắng chuyển vàng ươm hối hả.

Nghe đâu đó tiếng hát ca vương lối nhỏ...

(Viết tặng những người yêu hoa)

 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng