Hoa Mười giờ

Trong những cánh mỏng manh, em không muốn thấy người ta nói nhiều về những chuyện cao siêu, nào vĩ đại tình yêu, nào thoát khỏi những âm mưu vật chất, bởi nếu cứ mải mê hùng biện như thế, thì còn thời gian đâu để họ biết được em đang hạnh phúc.
Khi em thức giấc, có ai cười với em không?

Chẳng rõ từ đâu ta cứ hỏi vậy thôi. Ta biết, theo thói quen, em luôn có mặt trước bình minh để chờ đón những dịu dàng, tươi mát. Và cứ mỗi bước đi ta lắng nghe hơi thở em trong suốt.

Ta thấy nắng, thấy gió, thấy đàn bướm xanh đang gặp gỡ trong khoảng không gian đẹp nhất, nơi em đang âm thầm giấu giùm ta ánh mắt, để mỗi ngày rất đỗi bình thường ta lại được nhìn nhau.
Chỉ nhìn thôi không thề hẹn biển sâu, bởi em không muốn ai bước vào cuộc đời em quá lâu trước khi trời nắng gắt. 
 

 
Trong những cánh mỏng manh, em không muốn thấy người ta nói nhiều về những chuyện cao siêu, nào vĩ đại tình yêu, nào thoát khỏi những âm mưu vật chất, bởi nếu cứ mải mê hùng biện như thế, thì còn thời gian đâu để họ biết được em đang hạnh phúc.

Nhưng nếu cuộc đời không có một chuyến đi ngắn ngủi thì sao, chắc họ sẽ cứ nói và nói mãi về những nỗi khát khao còn đựng đầy trong sách. 

Em ơi, sáng hôm nay, vì mải lắng nghe hơi thở trong suốt của em, ta quên mất tiếng con người loảng xoảng với nhau từ lúc nào không biết... 

(Viết tặng những người yêu hoa)
 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng