Hoa Ngọc Nữ

Hoa là xinh ư! Ừ… thì xinh lắm lắm! Nhưng nếu chỉ tìm sắc hoa ở hai màu đỏ trắng, nào khác gì đưa vô tận từ bi vào hẹp hòi tín ngưỡng. Hoa là hoa cũng như sóng là sóng, trời đất trong xanh, chân vọng tự gieo tình.
Ngọc nữ, tên một loài hoa đang nên duyên chải chuốt những thì thầm… Nhưng dù có biết bao cường điệu về ý nghĩa của một cái tên, cũng vô nghĩa trước hiện sinh khoảnh khắc. Cái ta biết và cái ta muốn biết, chỉ vẽ vời cho vọng tưởng của riêng ta. Còn với hoa thì sao? Ừ thì nở, ừ thì tàn không khác.

Sẽ lại có người hỏi, hoa rất ưa ánh sáng phải không? Hoa như thân ánh sáng tựa như tâm, cùng thức ngủ trong nguyên ngôn khoảnh khắc. Hoa chưa từng hẹn trả lời những điều ta muốn biết, vì đó là những điều không cần thiết, mặc cho ai điên đảo với ngôn từ.
 


Hoa Ngọc Nữ
 
Hoa là xinh ư! Ừ… thì xinh lắm lắm! Nhưng nếu chỉ tìm sắc hoa ở hai màu đỏ trắng, nào khác gì đưa vô tận từ bi vào hẹp hòi tín ngưỡng. Hoa là hoa cũng như sóng là sóng, trời đất trong xanh, chân vọng tự gieo tình. 

Khi cái hoa bị giam cầm trong những sắc tươi xinh, thì dù đứng giữa bạt ngàn cũng không thể nhìn ra tâm vô lượng. Bởi vô lượng quả, vô lượng nhân, vô lượng nghĩa xứ… cũng là hoa vô lượng.
Không có một loài hoa nào mọc hoang trong vũ trụ, bởi thực tại nhiệm màu chính là hoa đang nở, và tính tự minh là tính không sách vở, cứ hồn nhiên hoa, mặc cái biết gọi tên mình.

Kìa, em à… hoa ngọc nữ tâm kinh…
Thích Thanh Thắng (Viết tặng những người yêu hoa)