Hoa cúc bách nhật

Tôi chẳng dám đứng nhìn lâu về một lối quen xưa, sợ đánh thức những bước chân ngày nào không ai biết. Chỉ có tôi và những nụ tím tròn xoe bí mật, kể cho nhau nghe to nhỏ những tâm tình, đâu đó những hạt mầm tái sinh và những bước chân người xa mãi...
Từng bông tròn như ánh sáng dập dìu nghiêng qua ngày dài nắng đỏ, màu tím thời gian phảng phất dấu chân xưa bên lối cũ. Đâu thể quên ánh trăng rọi xuống bãi đất trống ngày xưa, nơi tôi từng ngồi một mình và sau đó ngủ quên cho một giấc tuổi thơ êm đềm trôi qua bao khoảng cách. 

Giữa tôi và bụi hoa bách nhật mọc hoang có mối liên hệ nào chăng, khi nửa khuya thức dậy tôi trở về nhàvới những bước chân cho đến bây giờ vẫn chưa từng ai biết.

Tiếng chó tru, tiếng côn trùng và những ánh đom đóm lập lòe thân quen đến đỗi mỗi đêm tôi trở mình thức giấc, lại nghĩ ngoài kia vẫn còn một chuyến đi chưa kết thúc bao giờ. Từ kiếp nào xa lắc xa lơ, từ đời nào những bước chân mỏi mòn đi khắp.
 

 
Có ai còn đứng đợi ở đó không, cho tôi theo về cùng với gót tháng năm da diết. Xin ai đừng vội vàng đóng cánh cửa đêm, bởi dù chỉ còn một ánh trăng suông, cũng đủ để cho những ruổi rong thêm ấm áp. 

Tôi chẳng dám đứng nhìn lâu về một lối quen xưa, sợ đánh thức những bước chân ngày nào không ai biết. Chỉ có tôi và những nụ tím tròn xoe bí mật, kể cho nhau nghe to nhỏ những tâm tình, đâu đó những hạt mầm tái sinh và những bước chân người xa mãi...

(Viết tặng những người yêu hoa)