Hoa Đào

Hoa Đào
Chiều buông mưa, người đi trong mưa, đất mềm ngọt cho cành khô nảy nụ.

Tay trắng ngần, ngón búp xinh, má ửng hồng, tóc mướt xanh, cơn gió lạnh kéo luồng hoa run rẩy.

Tràn sức xuân..., tiếng chuông ngân, nhịp sắc không, oanh nhún mình bay lên, bầu trời rung rinh, mấy chùm sương lay động, chạm chiếc lá cuối cùng rời vai áo tiễn mùa đông.

Hoa đầu nhành, nụ đầu cành, cánh hồng thắm, nhụy vàng cong, cùng phơi sắc thế là xuân trước ngõ.

Ngày đẹp trời, người say vui, khăn áo mới rạng ngời chúc tụng.

Làn khói mộng, mùa ngưng đọng, cho nhạc trời tán xuống sắc lung linh, bao loài hoa không giữ nổi bâng khuâng, khi thấy chúa xuân gọi về nắng mới.

Ngập màu xuân, hương trầm xông, tiếng niệm kinh, lòng thành kính gửi theo đám mây hương phảng phất.

Canh khuya tàn, đàn ai rung, màn sương lạnh phong kín bức thư tình người lữ khách bỏ quên trong quán trọ. Ai ngỡ ngàng, ai thẹn thùng, gói tâm tình ai gửi lại cho ai, gượng mở ra chỉ một cánh đào tươi… 

Tình như thế, đời như thế, lòng thật nhẹ, chắp tay khẽ niệm nam mô Hoa Đào (*)…

(* Thiền sư Basho: “Trước cành hoa đào/ Rộ đời hương sắc/ Nam mô hoa đào).
 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng