Hoa Tóc Tiên

Nhưng anh ơi, ở những con đường không có ai ngoài những người háo hức đi tìm sự cô đơn, chỉ một mình em biết, rằng họ đang bước đi bằng bao ý nghĩ rối bời kiếm tìm hạnh phúc. Có người lặng im và có người đã khóc, vì cô đơn không phải một lối mòn, vì cô đơn đâu phải chỉ riêng mình và duy nhất.
Đã bao giờ anh một mình đi mãi trên con đường cô đơn chưa? 

Em biết, anh chưa thể trả lời cho mạch lạc, vì sợ sự khôn ngoan của mình lừa dối, nhưng anh ơi đã có không ít người tranh nhau trả lời câu hỏi này của em, để chứng tỏ về một tình yêu không vướng mắc, để chứng tỏ mình là người hạnh phúc, để chứng tỏ mình là người thanh cao hơn hết...

Nhưng anh ơi, ở những con đường không có ai ngoài những người háo hức đi tìm sự cô đơn, chỉ một mình em biết, rằng họ đang bước đi bằng bao ý nghĩ rối bời kiếm tìm hạnh phúc. Có người lặng im và có người đã khóc, vì cô đơn không phải một lối mòn, vì cô đơn đâu phải chỉ riêng mình và duy nhất. 
 


Hoa Tóc Tiên
 
Chẳng lẽ cô đơn là phải sống khác người để cho nhiều người biết? Với em cô đơn là đừng tuyệt vọng, mong cầu và từ bỏ gì hết. Những giây phút tâm trạng như thế này, khi không gian đang nổi bão sắc màu, thử hỏi lòng ai đang tuyệt đỉnh nỗi cô đơn.

Cô đơn vốn bình thường như những chiếc lá xanh rủ mềm và những bông hoa nhỏ xinh trên lối mòn đang rất bình yên. 

Như thị danh, như thị tánh, như thị tướng... em là hoa tóc tiên. 

(Viết tặng người yêu hoa)
 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng