Thành thật với chính mình

Có những lúc ta cảm thấy ta đang đi một mình giữa con đường dài hun hút. Chỉ là một mình thôi. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì nếu bạn nghĩ như thế bạn sẽ gục ngã ngay từ những bước đầu tiên. Chúng ta, mỗi con người là hợp thể của Vô Biên.
Thành thật với chính mình
Bạn đã bao giờ khóc trong vòng tay của chính mình chưa? Nếu chưa thì tôi mời bạn hãy thử làm điều đó một lần!
 
Những giờ phút khổ đau và cô độc ta thường khao khát có một người bạn bên ta để nghe ta nói và để ta tựa vào bờ vai người ấy mà khóc. Điều này là cần thiết lắm nhưng sẽ có những lúc trong đời mình mà nhìn quanh bạn chẳng thấy ai có thể nghe bạn nói và làm nơi nương tựa cho bạn. Lúc đó bạn sẽ đồng cảm với Trịnh Công Sơn: “...nghe ra quanh tôi đêm dài, có còn ai trong yên vui còn yêu dấu ngồi, rơi lệ ru người từ đây...”

Này bạn ơi, có phải lúc đó bạn muốn hét toáng lên rằng: “Thế giới này đã quên tôi rồi, chẳng có ai hiểu tôi cả!!!”. Tôi đã từng muốn làm như thế nhưng sáng nay tôi làm cách khác. Tôi ngồi xuống chầm chậm và bắt đầu ngắm nghía cái mà mình gọi là khổ đau, ngắm nghía cái anh chàng đang tự nhận mình là người mang đau khổ. Tôi mặc nhiên để cho cảm xúc dâng ngập hồn, chỉ im lặng lắng nghe và ngắm nhìn chúng. Thật là hỗn độn! Tôi rất muốn khóc nhưng có một năng lực khác ngăn tôi làm điều ấy, nó nói với tôi rằng: “Ngươi là kẻ yếu đuối, người ta sẽ cười vào mặt ngươi nếu thấy ngươi đang khóc”. Và cứ như thế tâm hồn tôi trở thành một bãi chiến trường. Tang tóc. Nhưng bỗng một giọng nói ấm áp thân quen vang lên trong toàn bộ bản thể tôi. Giọng nói thân thuộc ấy len lỏi vào tâm tư tôi như một tia nắng mỏng và nhẹ nhưng đủ để rẽ lối mây mờ. Giọng nói ấy đã dẫn lối tôi vượt qua bức tường lạnh căm để tôi có thể thấy một chân trời mới. Tôi bất giác bật khóc, khóc như một thằng bé trong vòng tay của mẹ nó. Khóc xong rồi thì thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
 
Bạn ơi, tôi chẳng thể nói cho bạn biết giọng nói ấy đã nói với tôi điều gì. Bởi vì điều ấy chỉ thực sự có ý nghĩa với cuộc đời tôi, với hoàn cảnh của tôi thôi, có thể nó sẽ không phù hợp với bạn. Nhưng điều tôi muốn chia sẻ với bạn là bạn không thực sự nhỏ bé và yếu đuối như bạn nghĩ đâu. Có thể bạn đang lâm vào một tình cảnh rất bi đát và cô độc, xung quanh không có lấy một ai làm đồng đội nhưng tin tôi đi, trong bạn có tất cả những gì bạn cần. Chỉ cần trở về và thành thật với chính mình một chút, bạn sẽ tìm thấy con đường thoát. Nói rằng “tìm thấy” cũng chưa chính xác lắm, con đường vẫn nằm yên đó và chờ ta. Nhưng phải nhớ lấy bí quyết là PHẢI THÀNH THẬT VỚI CHÍNH MÌNH.
 
Có những lúc ta cảm thấy ta đang đi một mình giữa con đường dài hun hút. Chỉ là một mình thôi. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì nếu bạn nghĩ như thế bạn sẽ gục ngã ngay từ những bước đầu tiên. Chúng ta, mỗi con người là hợp thể của Vô Biên. Trong ta dung chứa tất cả những ước vọng, khát khao của muôn ngàn thế hệ tổ tiên, tất cả những ưu, khuyết của cha ông đều được truyền thừa lại cho ta trong hiện tại. Ta cũng là sự kết tinh của tất cả những yếu tố của môi trường ta sống. Và xét cho cùng cảm giác ta đang đi một mình sẽ chỉ là một ảo giác. Ấy thế mà lắm khi cái ảo giác này hành hạ mình đến khốn khổ. Ảo giác ấy sẽ làm cho mình cảm thấy cô đơn. Vượt qua ảo giác là sự thực tập căn bản. Vượt qua được ảo giác đơn độc, bạn sẽ tiếp nhận được những nguồn năng lượng từ Vô Biên. Tôi xin nhắc lại bí quyết là trở về và thành thật với chính mình. Đừng tìm cách chống cự với khổ đau, nếu làm vậy bạn sẽ mất đi một cơ hội để học hỏi từ khổ đau bậc thầy khả kính nhất đời bạn.
 
Tôi đã học được một bài học thật quý giá. Tại sao ta phải từ chối và xua đuổi phần yếu đuối trong con người của ta. Làm như vậy đồng nghĩa với việc ta xua đuổi đi phần còn lại  phần thương yêu, bao dung và tha thứ vốn có sẵn trong bản thể của ta, đó là sức mạnh của Vô Biên. Hãy làm thử theo cách của tôi nhé! Đừng hét toáng lên mà hãy ngồi xuống chầm chậm, ngắm nhìn mọi thứ đang diễn biến trong mình rồi gọi thầm tên một người mà bạn tin tưởng nhất. Người ấy có đầy đủ sự vững chãi và thảnh thơi, có thể làm nơi nương tựa cho bạn. Bạn có thể gọi tên Buddha hoặc bạn cũng có thể làm giống như tôi, gọi tên của chính mình bởi vì trong mình cũng có đầy đủ hạt giống tốt lành của Buddha. Cứ gọi đi và cứ khóc đi, đừng xấu hổ để rồi lại che dấu những yếu đuối của mình, hãy thành thật với chính mình. Rồi bạn sẽ nghe thấy một giọng nói ấm áp. Giọng nói ấy sẽ chỉ cho bạn nẻo thoát, và dìu dắt bạn về hướng bình minh. Nhớ nhé đừng hét toáng lên mà hãy ngồi xuống thật yên!

Tác giả bài viết: Phong Đông

Nguồn tin: www.thienlam.org