Hoa Chuông

Đâu đây lời kinh không còn ngân vang, và tiếng mõ ngày xưa đã chìm sâu trong lòng đất. Những gì của ta mộng đời ôm ấp và những gì ta cho là tinh khiết đang mờ phai trước hiện tướng của vô thường. Tôi dõi mắt đi tìm dấu chỉ mong manh và nhận ra từ con đường mòn phía trước, những bước chân đang tìm đến hai bàn chân kia để thực hiện một đại lễ không đèn hương, hoa trái.
Một ngày kia tôi tình cờ ghé thăm ngôi chùa trên núi hoang không ai còn nhớ tên. Mấy cánh tay nhàu nhì chỉ cho tôi xem pho tượng mất đầu với phần thân trên đang mục nát, chỉ còn lại vẹn nguyên hai bàn chân trong tư thế kiết già trầm tịnh.
 


Hoa Chuông
 
Đâu đây lời kinh không còn ngân vang, và tiếng mõ ngày xưa đã chìm sâu trong lòng đất. Những gì của ta mộng đời ôm ấp và những gì ta cho là tinh khiết đang mờ phai trước hiện tướng của vô thường. Tôi dõi mắt đi tìm dấu chỉ mong manh và nhận ra từ con đường mòn phía trước, những bước chân đang tìm đến hai bàn chân kia để thực hiện một đại lễ không đèn hương, hoa trái.

Khi đại lễ vừa kết thúc, thánh chúng mười phương cùng thắp lửa, rải nhạc trời tán thán những bàn chân, và trời đất cảm lòng thành bày ra cuộc hành lễ của mùa xuân, qua tiếng rung rinh rất khẽ của những chùm hoa chuông.

Tôi đảnh lễ bàn chân và tiếp tục lặng lẽ vi vu với những ngày trống rỗng. Quả thực tôi không hiểu cuộc rong chơi nào đã mời mọc tôi nhiệt tình như thế. Cho đến khi tôi biết Bụt trong tôi đang cưu mang một nỗi buồn tuyệt đối...

(Viết tặng những người yêu hoa)

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng