Hoa Quỳnh

Vằng vặc bóng trăng hiện màu hoa tròn nguyện, quỳnh tỏa đầy ánh sáng, mới hay đêm cũng như ngày, và tất cả sắc hương cùng gieo nắng. Trời mộng, đất mộng, người mộng, hoa mộng, và mọi sắc hình đều mộng, nào phải ngày hay đêm ẩn hiện vết thương đau, nào phải gửi hồn vào những đêm thâu cho phù du một kiếp…
Ánh trăng ghé khung cửa nhỏ, gió mơn man triền lá ngoài hiên, tiếng côn trùng rả rích trôi vào màu đêm, những nụ quỳnh sáng lung linh huyền ảo. Chú tiểu đang ê a với mấy trang kinh, vội che tay ngáp, rồi lững thững ra ngoài khép cửa phòng, tắt đèn đi ngủ. 

Khi ấy, vị thiền sư mới vặn nhỏ ngọn đèn dầu và xếp chân thiền tọa. Trong hơi thở đều đặn, người nghe thấy một luồng hương mát thoảng qua rất nhẹ. Những đoá quỳnh đang bừng nở! Chỉ nhận biết vừa đủ để thoảng lòng với cảm giác khinh an, rồi người lại tĩnh tọa cho đến lúc những cánh mỏng trắng ngần từ từ khép lại.
 


Hoa Quỳnh
 
Vị thiền sư không để lòng chờ đợi, và đoá quỳnh ngoài kia đâu thức ngủ chỉ vì ai. Nở rồi tàn chóng vánh như hơi thở vào ra tự nhiên thế thôi. Chẳng phải thú vui thắp đèn xem hoa cũng là mượn vào lòng động tĩnh. Quỳnh bao đời âm thầm thắp trắng giữa canh khuya, không tỏ lộ những gì là mật hạnh…

Vằng vặc bóng trăng hiện màu hoa tròn nguyện, quỳnh tỏa đầy ánh sáng, mới hay đêm cũng như ngày, và tất cả sắc hương cùng gieo nắng. Trời mộng, đất mộng, người mộng, hoa mộng, và mọi sắc hình đều mộng, nào phải ngày hay đêm ẩn hiện vết thương đau, nào phải gửi hồn vào những đêm thâu cho phù du một kiếp… 

Đàm hoa nhất hiện, đêm nhẹ bước đêm, gió lật tình thơ, trắng lòng mấy đóa...

(Viết tặng những người yêu hoa)

 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng