Hoa Sưa trắng

Đôi mắt từ bi chưa khép kín quê hương, tiếng chuông đổ áng bi kinh thổn thức. Đâu nghìn năm dáng anh linh phảng phất, cho cánh tuyết gội khắp trời hoa trắng, cho lời thơ bớt đau lòng trinh bạch, cho phai màu lầm lỗi của muôn thu.
Trời chuyển mùa hoa, em bước hoa. 
Gió hát tình ca, sương mù xa. 
Ai nhìn nghiêng hoa, hoa lãng đãng.
Gọi về xuân trắng, nắng gieo hoa...
 


Hoa Sưa trắng
 
Em cứ hát lên đi bằng lời ca của gió, cho tình yêu trắng lịm những cung đường. Ta sẽ đến bên thềm trăng lạnh bóng, nghe hình hài bao kiếp vắng mênh mang. 

Đôi mắt từ bi chưa khép kín quê hương, tiếng chuông đổ áng bi kinh thổn thức. Đâu nghìn năm dáng anh linh phảng phất, cho cánh tuyết gội khắp trời hoa trắng, cho lời thơ bớt đau lòng trinh bạch, cho phai màu lầm lỗi của muôn thu. 

Và ta sẽ lại ru ta trong một thoáng phù du...

(Viết tặng những người yêu hoa)
 
 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng