Hoa Thạch Thảo

Em đang hỏi anh đấy ư? Thú thực, lúc này anh không biết gió, hay nắng, hay mây đang đùa vui với em, nhưng anh đã nghe từ rất xa khoảng cách của cõi lòng, có những cánh hoa nhỏ xinh gọi mời anh trôi trên triền giấc tím mênh mang.
Nếu anh nói em đang vui thì sao? Nếu anh bảo em đang buồn thì sao? 

Xin anh cứ nói ra bằng cái nhìn như thế. Có lẽ chẳng sao cả, bởi em vẫn là em nơi ý nghĩ đang thay đổi từng giờ của anh, và em cũng không có ý định giấu đi những ánh nhìn sóng sánh và cảm xúc xốn xang của bất cứ ai. 

Anh ơi, có một làn gió xanh chạy quanh và hắt lên em những màu tim tím. Gió đang đùa vui với em đấy, anh biết không?
 


Hoa Thạch Thảo
 
Em đang hỏi anh đấy ư? Thú thực, lúc này anh không biết gió, hay nắng, hay mây đang đùa vui với em, nhưng anh đã nghe từ rất xa khoảng cách của cõi lòng, có những cánh hoa nhỏ xinh gọi mời anh trôi trên triền giấc tím mênh mang. 

Không do dự, anh thả hồn vào cõi mộng của một kẻ hành khất lang thang. Cho đến lúc bừng một giấc cỏ êm, anh tỉnh dậy với cái nhìn rất thật, anh đang là chính anh, và chúng ta không có gì cách biệt. 

Giữa bạt ngàn tím ngát, anh say sưa kể cho em nghe về sự nhiệm màu của đôi mắt biếc, vừa kịp lúc hoàng hôn đang phai dần một sát na vết xước...

(Viết tặng những người yêu hoa)
 

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng