Hoa Xương Rồng

Có những niềm hạnh phúc muộn màng, và có những nỗi đau không đếm được. Cũng đôi lúc muốn buông xuôi, bỏ cuộc, vì lòng người gai độc cứ thản nhiên. Nhưng có ai đi hết chốn bao dung mà không trải qua những mịt mờ cát sỏi. Hoa xương rồng đã giải thiêng lời hỏi, để cát bụi kia hòa ánh sáng cõi con người... Tình đi thôi, và đời đi đôi, không và sắc, sắc như không, từng cánh thắm dệt từ bi bất tuyệt...


Hoa Xương Rồng
 
Trong biết bao loài hoa, xương rồng âm thầm chọn riêng cho riêng mình chút khô cằn góc nhỏ. Người vui say với mộng dễ dàng quên, nhưng nguồn thương vẫn thủ thỉ triền miên, không có ấm êm nào lại chẳng từng gai nhọn. Xin tình yêu đừng bao giờ là kiểm duyệt, nhưng cũng chớ trao nhau cảm giác quá ơ hờ. 

Ngày bước chân không có lối thẩn thơ, nào đâu thấy khoảng thênh thang diệu vợi. Khi cõi lòng trở nên khô hạn, mấy nỗi bi hoan, mấy nỗi vô tình. Có phải tận cùng của cô đơn là rạng rỡ, nên tịch mịch canh khuya cánh thắm hóa sao trời. Trong vô tình có hữu tình, như đóa diệu huyền tươi lên màu cát sỏi. Lòng ta còn mê mải những nơi đâu? À, cứ cất giấu nơi ẩn sâu, chờ đồng điệu đến mùa hoa nở. Cho thời tiết nhân duyên vừa đủ, đáy lòng ta sẽ thành thật những gam màu. Tình với ai thì xa, mà lòng với ai thì gần, nên gai góc cũng đượm mùi khắc khoải. 

Có những niềm hạnh phúc muộn màng, và có những nỗi đau không đếm được. Cũng đôi lúc muốn buông xuôi, bỏ cuộc, vì lòng người gai độc cứ thản nhiên. Nhưng có ai đi hết chốn bao dung mà không trải qua những mịt mờ cát sỏi. Hoa xương rồng đã giải thiêng lời hỏi, để cát bụi kia hòa ánh sáng cõi con người... Tình đi thôi, và đời đi đôi, không và sắc, sắc như không, từng cánh thắm dệt từ bi bất tuyệt...

(Viết tặng những người yêu hoa)

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng