Hoa cúc trắng

Hoa cúc trắng
Rong rêu thềm đá, ngày qua ngày chờ mưa, đón lạnh, tiễn chân người. Từng khóm cúc gầy mỏng mảnh, sau vài cơn mưa nhẹ, mầm non đã vươn lên đủ sức sống cho mình. Chỉ mới lốm đốm vài nụ trắng tinh, mà như bừng sáng cả vườn xanh. Gánh cương thương vời vợi xa xăm, nay ta được trở về quê hương, đứng thao thức đợi luồng hương sắc trắng.
Những chiếc lá bàng đỏ rơi theo tầng vi vút. Mưa lất phất bạc đầu ngõ vắng, thỉnh thoảng một vài bóng áo tơi liêu xiêu giữa đường gió, biết hỏi ra sao lòng ai ấm lạnh. Từ trên lầu nhìn ra xa, cứ nhìn thật nhẹ như thế thôi, không biết phải nghĩ gì và bắt đầu từ đâu…

Rong rêu thềm đá, ngày qua ngày chờ mưa, đón lạnh, tiễn chân người. Từng khóm cúc gầy mỏng mảnh, sau vài cơn mưa nhẹ, mầm non đã vươn lên đủ sức sống cho mình. Chỉ mới lốm đốm vài nụ trắng tinh, mà như bừng sáng cả vườn xanh. Gánh cương thương vời vợi xa xăm, nay ta được trở về quê hương, đứng thao thức đợi luồng hương sắc trắng.
Thầy nhìn ta bao dung, ánh mắt từ bi ngày nào vẫn thế. Thầy bảo ta cứ đi đi, đi mãi, đi hết cho đến khi nhìn thấy bóng hoa trắng kia thì sẽ đến nhà. Ta ngỡ ngàng, thầy cũng là hoa, nhà cũng như hoa, đến hay đi đều một màu trắng cả. Ta đứng lặng bên nhành tinh khiết, dòng mắt trôi theo vô thức hoa. Hoa cao khiết bởi đời nhiều khổ nạn, dáng hoa đautheo dáng của muôn hình. Có hình vạn trượng ôm sông núi, có hồi chuông vang lạnh từng không, có tiếng trẻ trong đêm gọi mẹ, có kẻ chinh phu hát khúc tự tình...

Ta ngồi suốt canh thâu, mảnh trăng khoác trên vai lòng không vơi lạnh. Chỉ mong suốt đông này, sắc trắng vượt dặm ngàn sương gió, đến thật gần ta xâm chiếm ta. Cứ thế niềm tin, cứ thế thiết tha, như sắc trắng kia gọi về kiễu hãnh. Trọng chất hơn văn, hội người quân tử, tri kỷ lòng ta, tri kỷ hoa. Cúc trắng ơi! Câu hỏi suốt nghìn năm, đời như thế có mấy ai rộng lượng. “Tội nếu còn ngờ thì nên xử nhẹ. Công nếu còn ngờ thì nên thưởng nhiều” (Kinh Thư). 

Xuất xử hành tàng hoa thường biết, tội cũng như công chỉ một nhấp trà. Còn thoảng chút này hương sắc trắng, cho giấc hoa trôi trong thiền thu…

(Viết tặng những người yêu hoa)

Tác giả bài viết: Thích Thanh Thắng