Mùa hoa ở lại

Mùa hoa ở lại
Là quê ngoại thoảng trong gió hương cau, hương bưởi, sân gạch rải đầy hoa trứng gà. Từng gàu nước mát lạnh múc từ giếng lên đủ mát cho những ngày nắng nóng, đủ ấm cho ngày Đông về. Những đêm Hè trời dệt sao lóng lánh, tiếng côn trùng xa gần như bản hòa ca đầy kiêu hãnh của những con vật bé nhỏ sống ở thế giới tự nhiên ấy nuôi dưỡng tâm hồn của những đứa trẻ may mắn được sống ở vùng quê. Tháng năm trôi khiến đôi lần tôi quên mất cách lắng nghe những thanh âm quen thuộc...
Đi qua mỗi một giai đoạn trong cuộc đời, mỗi khoảnh khắc sống, mỗi ngày trôi qua tôi vẫn cất giấu cho riêng mình một khoảng trời nhỏ để gieo mầm và ngắm những mùa hoa - những mùa hoa ở lại thoảng hương trong miền kí ức!

Có đôi lần lạc bước về nơi ấy trong những giấc mơ trưa ngắn ngủi...

Là dãy tập thể với mái ngói cũ kĩ, bậc thềm phủ rêu đan xen vài nhành cỏ dại, mấy bông thủy tiên cuối hè. Và, khoảng sân rộng rải đá dăm được phủ râm bởi những tán xà cừ già cỗi. Nơi chốn xa xôi ấy còn tiếng cười rộn rã của những đứa bạn thời ấu thơ, những trò chơi con trẻ chẳng quay lại lần thứ hai để đôi lần tôi quên mất cả luật chơi, quên mất cả những thói quen thơ bé như biết cười bằng cả ánh mắt và trái tim...

Là quê ngoại thoảng trong gió hương cau, hương bưởi, sân gạch rải đầy hoa trứng gà. Từng gàu nước mát lạnh múc từ giếng lên đủ mát cho những ngày nắng nóng, đủ ấm cho ngày Đông về. Những đêm Hè trời dệt sao lóng lánh, tiếng côn trùng xa gần như bản hòa ca đầy kiêu hãnh của những con vật bé nhỏ sống ở thế giới tự nhiên ấy nuôi dưỡng tâm hồn của những đứa trẻ may mắn được sống ở vùng quê. Tháng năm trôi khiến đôi lần tôi quên mất cách lắng nghe những thanh âm quen thuộc...

Và...

Con người ta cũng biết ươm mầm, tự tay vun đắp, lặng ngắm những mùa hoa nở muộn cũng trong miền kí ức, nhưng nơi ấy tiếng cười xen lẫn những niềm đau. Nơi ấy có sự ra đi, có được, có mất, có yêu, có ghét, có cả những ích kỉ của riêng mình... Nếu khoảng trời ấy từng hằn lên những vết cứa, một góc khuất nào đó còn thiếu sự cảm thông, hay cũng có lần bản thân nếm trải cảm giác bị bỏ lại phía sau... Như bàn chân ta đang giẫm phải những hạt giống tầm gai trên đường mòn, đau rát và tái tê.

Thời gian chẳng thể xóa đi cũng như ta chẳng thể quên một điều gì - chỉ là kí ức ngủ yên trong sâu thẳm con tim. Thế rồi, bỗng nhận ra nơi chốn ấy mùa hoa nở muộn, những cánh bồ công anh theo gió bay đi chắp nối ký ức - hiện tại!
 

 
Một ngày...

Thấy tay mình lại bắt đầu vun xới và gieo những mầm xanh - ừ thì, hiện tại cũng sẽ là những mùa hoa...

Lại biết mỉm cười bằng cả ánh mắt và trái tim.

Lại học cách nghe những thanh âm thân thuộc.

Không bắt trái tim ta phải quên - nhớ điều chi.

Bởi...

Hôm nay cũng sẽ trở thành kí ức của ngày mai - cũng ngát hương những mùa hoa ở lại!

Tác giả bài viết: Nghia Le