Buổi sáng một mình đi bộ trên con đường ngập cây lá đã thành một thói quen không thể thiếu của tôi. Cũng là một nhân duyên, trước đây lâu lắm rồi, nơi tôi ở chỉ cách khu này chừng vài block đường, thỉnh thoảng có dịp đi ngang thấy có cảm tình với khung cảnh ở đây, nhưng không bao giờ nghĩ là sẽ có ngày dọn về đây ở. Thế mà, như có sự xếp đặt, chỉ một ít năm sau tôi đã về sở hữu một căn nhà trong khu này, mặc dù là căn nhà nhỏ nhất..
Hầu hết trẻ con xưa đều thuộc nằm lòng câu hát đồng dao: “Nhong nhong nhong ngựa ông đã về. Cắt cỏ bồ đề cho ngựa ông ăn”.
Bồ đề thuộc họ bồ đề (Styracaceae), loài thân gỗ nhỏ, lá hình trứng, mọc so le, búp non màu vàng, hoa ra từ nách lá, màu trắng, hương thơm ngát, còn có tên gọi khác như cánh kiến trắng, bồ đề nhựa, an tức hương, chuyết bối la hương.
Cứ đến giữa tháng chạp là sư thầy lại rời chùa, đi ngược lên phía núi chừng mười lăm phút thả bộ và ngụ tại một lán tre ở trên đó. Cái lán dành cho giới tu hành gọi là thất, và quãng thời gian ở đó gọi là mùa nhập thất. Phải hết tháng giêng thầy mới rời thất để về lại chùa. Thầy thích yên tĩnh nên có ý đi ở ẩn vào mỗi dịp tết nhất, độ này khách khứa đến viếng chùa đông lắm.
Khi nào ta ngộ được điều đó, sống với điều đó thì chắc chắn ta sẽ thấy “Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng”, và sẽ tràn trề niềm tin về một tương lai sáng đẹp nếu ta biết vững chãi trước mùa đông, vững chãi trước những khổ đau và cả những cám dỗ của cuộc đời để gìn giữ chất ngọc trong mình, gìn giữ như “gìn giữ con ngươi của mắt” vậy.
Hệt như một giấc mơ. Trang không nghĩ mình lại gặp may đến thế. Không thể ngờ được mình lại có một chỗ trên chuyến xe chờ đồng hương miễn phí này. Còn hơn cả trúng số độc đắc. Vậy là mình được về ăn tết quê rồi, mừng quá. Nhưng… bỗng cô nhớ đến cái anh nhường vé cho mình lúc nãy. Người đâu tốt đến thế là cùng, vậy mà bây giờ anh ấy phải ở lại Sài Gòn rồi. Có phải như mẹ hay nói, người tốt thường bị thua thiệt? Trang thấy ăn năn quá, chao ơi, niềm vui không trọn vẹn.
Hòa trong hương vị mặn mà gió biển, tôi thoáng nghe mùi hương trầm lan tỏa giữa bao la; Và lẫn trong tiếng sóng biển rì rào ngoài khơi xa, tiếng chuông chùa dịu vợi! Không chỉ có bão giông, sóng dữ, Trường Sa hôm nay xanh tươi cây trái và tháng ngày rôm rả tiếng cười của trẻ nhỏ giỡn đùa sóng sánh nước biển Đông.
Cuộc họp bị kéo dài hơn dự kiến, Phan nôn nóng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hai chiếc kim đã chập làm một.
Vợ gã bỏ gã theo người khác, để lại gã một gia tài rách bươm xơ mướp. Gã buộc phải làm anh gà trống vụng về chăn dắt đàn con dại! Nỗi sầu tình, sầu đời gọt gã héo cả người. Cảnh khốn cùng phủ chụp xuống đời gã ngắc ngứ, thừa sức công phá gã hóa rồ! Ngày lại ngày, gã đạp xe thồ khi cuối chợ, đầu ga, khi lang thang chở gió rã rượi hai chân. Ít ai dám lên xe một gã mặt mày khổ não, râu tóc hoang dại.
Nhớ những con đường thênh thênh mình đi trong nắng mai, những đợt lá trút cho mùa sang, cho cây thay áo mới và cho lòng mình nôn nao.
Lâu lắm rồi tôi không còn được nghe tiếng chuông chùa vang vọng. Và cũng chẳng biết tự bao giờ, tôi cảm thấy nhớ da diết mái chùa trang nghiêm mà yên bình ngày nào. Công việc cứ tiếp nối công việc theo guồng quay vô tận, và thế là đầu tắt mặt tối với nhịp sống hối hả này, không còn có thời gian để thấy lòng mình thanh thản như ngày còn thơ bé.
Anh đến với biển trong buổi chiều lộng gió và tràn ngập những hơi thở mới. Anh thả đôi chân mình trên nền cát trắng và để sóng xóa đi những dấu chân đã qua. Anh nhìn xa xăm và những ký ức tràn về...
Tôi không phải là người ăn chay trường. Hồi nhỏ sống ở quê, cơ thể được nuôi dưỡng bằng nhiều chất bổ bao hàm đạm động vật và thực vật.
....đất đã tiếp nhận các vật một cách rất tự nhiên, không hề có sự dồn nén hay gượng ép, không có sự phân biệt. Cũng vậy, trước các sự thuận nghịch trong cuộc sống, lòng chúng ta phải bình thản một cách tự nhiên, không bị chi phối bởi một nguyên do nào khác ngoài lòng thương yêu vô bờ bến....
Có vô số thuật dạy người nhưng xem ra thân giáo là việc khó làm nhất của vị thầy. Khi thầy làm được những gì mình nói và làm nhiều hơn nói thì những bài học kiệm lời ấy từ nơi thầy lại có tác dụng thức tỉnh và chuyển hóa học trò mạnh mẽ gấp nhiều lần nói suông.
Rõ ràng để « giải thoát luân hồi sanh tử » chỉ có mỗi một cách là phải « tu ». Nghĩa là phải « sửa » mình. Phải dứt đi cái nghiệp cái duyên, cái sinh cái sự. Một khi « sự sự vô ngại » rồi thì thong dong ba cõi sáu đường không còn dính mắc, nơi nào cũng trở nên an lành mát mẻ, bởi đã cùng chung dưới một mái nhà. Mái nhà Như Lai.
Bạch Thế Tôn ! Anh con tuy đã có lòng ám hại con, nhưng nhờ thế mà con được gặp Phật và được Phật độ. Như vậy, thành tựu hôm nay của con là nhờ anh con.
Không thể tạo khẩu nghiệp, nhất là hủy báng người khác, vì quả báo xấu xa của tội này, dẫu có tu hành trì giới cũng không ngăn chặn được.
GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM HUYỆN A LƯỚI BAN TRỊ SỰ Văn phòng: Niệm Phật đường Sơn Nguyên, 32 Giải phóng A So, thị trấn A Lưới, huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên Huế Điện thoại: 090 501 2992 - Email: phatgiaoaluoi@gmail.com Website: www.phatgiaoaluoi.com LỜI NÓI ĐẦU Nam mô Bổn sư Thích...
Xin ghi rõ nguồn chính khi trích dẫn thông tin từ website này.
Ngày thành lập : 12-09-2012