1 Tin Tức Văn học Tùy bút

Vệt nắng long lanh

Thứ tư - 12/12/2012 17:43 1 1 1
1

Vệt nắng long lanh

Huế bây giờ cũng đã khác. Đã ít hơn nhiều cái dầm dề, lạnh buốt đằng đẵng của mùa Đông, mà mỗi khi nhắc đến lại chợt rùng mình tê tái. Có phải vậy không mà lòng cũng bớt trầm tư hơn khi gió mùa thủng thẳng đi qua, nhẹ như một tiếng vọng đò ơi miền xa thẳm. Cái mông lung hời hợt đang rữa ra, thứ u mê tập tễnh, cứ mãi quanh co suốt từng khóm lục bình trôi bằng niềm vô cảm. Rồi thời gian tuồn tuột kéo mình đi trên những gốc sứ đa đoan già cỗi mà nhắc mình về một loài hoa trắng như là nỗi nhớ.
Vậy là nắng cũng đã trở lại, sau cuộc say ngơ ngác mà rót lên Huế thứ tình cảm chơi vơi như đang sắp gieo một quẻ bói. Cái ẩm ướt của những nỗi buồn không tên đã rút sâu vào trong lớp vỏ cây xù xì bên những con đường hớ hênh lồng lộng. Những vũng nước đã lục đục khô dần sau sự đủng đỉnh của những đọt xanh mọng nước. Đã là đầu mùa Đông để mình kịp lang thang bên những hốc tường hoang vắng mà buôn buốt, mình đi trong cái thẳm sâu màu rêu non rủ rỉ. Và thứ nắng đó đã làm sẫm đi trong mình cái cảm giác được trở lại trên những vết sần sùi tất tả tháng năm.

Huế bây giờ cũng đã khác. Đã ít hơn nhiều cái dầm dề, lạnh buốt đằng đẵng của mùa Đông, mà mỗi khi nhắc đến lại chợt rùng mình tê tái. Có phải vậy không mà lòng cũng bớt trầm tư hơn khi gió mùa thủng thẳng đi qua, nhẹ như một tiếng vọng đò ơi miền xa thẳm. Cái mông lung hời hợt đang rữa ra, thứ u mê tập tễnh, cứ mãi quanh co suốt từng khóm lục bình trôi bằng niềm vô cảm. Rồi thời gian tuồn tuột kéo mình đi trên những gốc sứ đa đoan già cỗi mà nhắc mình về một loài hoa trắng như là nỗi nhớ.
 

Cầu Trường Tiền - Huế
 
Mùa Đông hôm nay không gieo vào Huế những cơn mưa mà chợt lại cài lên biết bao mái tóc, biết bao nỗi thâm trầm cái nắng nhẹ như mùi hoa ngọc lan thoang thoảng trong những khoảng sân vườn ai đó. Nhìn dòng người đon đả nắng sau lưng cứ cảm thấy mình cũng hóa thành nhẹ bổng, và chỉ chực muốn cất mình lên khỏi những ám ảnh, hờ hững vốn đang rộn ràng như trong một cuộc bán mua. Bên dòng sông từng cơn lấp lóa, lại cứ nôn nao về một cuộc hành trình mây xám. Không phải cho mùa Đông. Không phải cho những dở dang sót lại. Mà cho những lặng vắng của đời mình nhiều khi thấm mệt.

Buổi sáng, bên tách cà phê óng ánh, mình xoay tìm một điều gì cứ mang máng không thôi. Hình như là tìm cái hẫng hụt của một thói quen nào đó đã sinh sôi từ một cuộc mưa dài. Ở đây, không phải từ cái thăm thẳm của của nỗi riêng chung đắm đuối, mà là cái thăm thẳm của những tiếng tí ta tí tách trót một lần rồ dại bời bời. Bao nhiêu năm nay đối với mình đúng là một cuộc đi. Cuộc đi của những vô tư không biết được. Cuộc đi của những lo toan giăng đầy phía trước. Và có cả những cuộc đi như chiếc bóng của một cơn mưa lặng lẽ bên những góc đường cũ kỹ. Có những nỗi buồn ẩm mục, suối khe chảy một cuộc thôi miên cùng trời cuối đất và có những niềm vui như loài bong bóng, vỡ lênh chênh mặc định đến từng gam sự hồ hởi lạ thường.

Chợt một lần trở về bên bến sông lại một lần ngã trượt bởi niềm rêu ngả ngớn. Cả một không gian xanh râm rấp những hớp nắng của mùa Đông đã và đang giấc nhẹ tênh cuồng dại. Ta mờ ảo. Ta hoang vu. Ta lại một lần trễ nải long lanh…
 
 

Tác giả bài viết: Nghia Le

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Từ khóa:long lanh, trở lại, ngơ ngác, tình cảm, hớ hênh, lồng lộng, lục đục, lang thang, hoang vắng, rủ rỉ, cảm giác, sần sùi, tất tả, bây giờ, dầm dề, lạnh buốt, rùng mình, tê tái, gió mùa, thủng thẳng, mông lung

Bình luận mới

Gửi bình luận của bạn

Tên của bạn Email Nội dung Mã an toàn 1 1

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn