Nụ cười Hoa Ngọc Lan

Đăng lúc: Thứ năm - 10/11/2016 09:37 - Người đăng bài viết: Ban Biên Tập
Kính bạch Ôn! Con không dám diễn tả về nụ cười của Ôn, con chỉ xin mạn phép nói lên cảm xúc của con trước ngày rời khỏi mái trường thân thương này. Bởi đây là món quà vô giá mà Ôn đã từ bi ban tặng, một nụ Hoa Ngọc Lan được ươm mầm và đang trỗi dậy trong con. Con nguyện chăm sóc, nuôi dưỡng mần hoa này để ngày mai dâng cho đời những nụ hoa từ ái.
Nụ cười Hoa Ngọc Lan (Cảm xúc của một đứa học trò nhỏ năm ấy, đã 7 năm rồi... con nhớ mãi nụ cười của Thầy).

Con gọi đó là nụ cười hoa Ngọc Lan, vì nụ cười của Ôn vừa an nhiên tinh khiết vừa cuốn hút lòng người như hoa Ngọc Lan vậy.

Trước khi ra Huế học ở Học viện, con đã nhiều lần ao ước được trực tiếp nghe Ôn kể về những mẫu chuyện mà Ôn đã viết trong ‘Hoa Ngọc Lan’. Có thể, điều ước nhỏ này sẽ không bao giờ thành hiện thực. Nhưng bù lại, trong những lần được gặp gỡ Ôn sau này, con đã nhận được rất nhiều những nụ cười vừa trầm tĩnh vừa thanh thoát tự tại, có sức rung động lòng con như lần đầu tiên con đọc ‘Hoa Ngọc Lan’.

Lần đầu tiên con cảm nhận được nụ cười hoa Ngọc Lan là ở tại phòng khách của Ôn trong khuôn viên tỉnh lặng của chùa Tường Vân. Lần đó con cùng Ban Báo chí khoá III (năm I) đến thăm và dâng trình Ôn tập Nội san Hương Đạo đầu tiên của khoá chúng con. Gặp chúng con ở cửa phòng khách, Ôn cười thật tươi và ánh mắt đầy nội lực yêu thương của Ôn đã nhiếp hoá chúng con một cách mạnh mẽ. Trước khi gặp Ôn, chúng con rất run (đó là một cảm giác thường tình của tuổi học trò), nhưng khi thấy Ôn cười chúng con chẳng còn run chút nào cả. Ngược lại, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng chúng con, nhẹ nhàng rung động như hương Ngọc Lan thoảng đưa. Khi chúng con quỳ xuống để thưa chuyện, Ôn bảo: “Thôi, quỳ làm chi, các con đứng nói cũng được”, và Ôn lại cười. Hôm đó, Ôn dạy bảo cho chúng con rất nhiều nhưng điều mà con học được nhiều nhất là ở nụ cười của Ôn. Ôn cười thật vô tư, rất tươi và rất giác tỉnh. Gương mặt của Ôn đã có nhiều nếp nhăn, nhưng khi Ôn cười những nếp nhăn đó đã trở thành những hoạ tiết rất đẹp, uyển chuyển dịu nhẹ như những cánh Ngọc Lan đang hé nở. Hơn nữa, Bên trong nụ cười đó ẩn chứa một sức mạnh tĩnh lặng rất lớn, toả ra xung quanh làm ấm cúng cả phòng khách. Ở bên cạnh Ôn, con cảm nhận được niềm an lạc toả ra trong Ôn từ nụ cười, từ ánh mắt và con đã thật thực sự bị cuốn hút vào đó.

Trước khi ra về, thầy Trưởng Ban báo chí có thưa với Ôn: “Kính bạch Ôn! Đây là số báo đầu tiên của Tăng Ni sinh viên chúng con nên còn rất nhiều sai sót, kính mong Ôn chỉ dạy thêm cho chúng con”. Ôn cười một cách ấm áp và nói rằng: “Ừ. Các con cứ cố gắng làm hết sức là được, sai sót là điều khó tránh, người ta làm báo mấy chục năm rồi đôi lúc con sai nữa huống chi các con. Tuy nhiên phải cố gắng học hỏi nhiều thêm để làm tốt hơn trong mọi việc”.

Con vẫn nhớ mãi lời dạy đó. Tuy nhẹ nhàng mà sâu sắc, lời dạy mang tính chất khuyến khích tinh thần nghiêm túc không những chỉ trong vấn đề học tập mà còn trong tất cả vấn đề khác của cuộc sống. Muốn làm được như vậy trước hết cần phải học thật tốt. Điều này đã được Ôn nhấn mạnh thêm một lần nữa trong lời Đạo từ ở buổi thảo luận Tu & Học do Tăng Ni sinh viên khoá III chúng con tổ chức (năm II): “Tu là học, học là tu”. Lần này cũng với nụ cười đó, Ôn đã làm cho đại chúng an tịnh trong mối quan hệ học và tu của người tu sĩ trẻ.

Nói đến tu học, chuyện kể trong ‘Hoa Ngọc Lan’, có những điều con tưởng như đơn giản nhất vậy mà con học và làm hoài cũng chưa trọn vẹn:

- “Ăn ít hơn một tí, sẽ thấy rõ hạnh phúc của cái ăn”

- “Ngủ ít hơn một tí, sẽ thấy rõ hạnh phúc của giấc ngủ”

- “Mặc đơn giản, sẽ thấy rõ hạnh phúc của cái mặc”.

Đơn giản mà không dễ làm. Làm được là ‘Tam thường bất túc’ rồi. Con nghĩ, nụ cười trong sáng đầy niềm hỷ lạc của Ôn chính là sự kết tinh của những điều giản đơn đó. Nói khác đi, theo cảm nhận của con, nụ cười ấy là hiện thân của nếp sống tình thương và trí tuệ của nhà chùa mà Ôn đã diễn tả một cách chi tiết trong ‘Hoa Ngọc Lan’. Tuy không được thường xuyên thấy Ôn cười, nhưng không bao giờ con quên nụ cười ấy.

Kính bạch Ôn! Con không dám diễn tả về nụ cười của Ôn, con chỉ xin mạn phép nói lên cảm xúc của con trước ngày rời khỏi mái trường thân thương này. Bởi đây là món quà vô giá mà Ôn đã từ bi ban tặng, một nụ Hoa Ngọc Lan được ươm mầm và đang trỗi dậy trong con. Con nguyện chăm sóc, nuôi dưỡng mần hoa này để ngày mai dâng cho đời những nụ hoa từ ái. 

 
Tác giả bài viết: Thích Phước Hòa
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 11 trong 3 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Thăm dò ý kiến

Nhờ đâu bạn biết đến website phatgiaoaluoi.com?

Sự giới thiệu của bạn bè

Tình cờ tìm gặp trên google

Tình cờ tìm gặp trên Yahoo search

Tình cờ tìm gặp trên facebook

Công cụ tìm kiếm khác

Giới thiệu

Chào mừng quý vị ghé thăm website http://phatgiaoaluoi.com

   GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM HUYỆN A LƯỚI BAN TRỊ SỰ Văn phòng: Niệm Phật đường Sơn Nguyên, 32 Giải phóng A So, thị trấn A Lưới, huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên Huế Điện thoại: 090 501 2992 - Email: phatgiaoaluoi@gmail.com Website: www.phatgiaoaluoi.com LỜI NÓI ĐẦU Nam mô Bổn sư Thích...

Thống kê

  • Đang truy cập: 419
  • Khách viếng thăm: 410
  • Máy chủ tìm kiếm: 9
  • Hôm nay: 127249
  • Tháng hiện tại: 2102706
  • Tổng lượt truy cập: 90994279
Xem bản: Desktop | Mobile

Xin ghi rõ nguồn chính khi trích dẫn thông tin từ website này.

Ngày thành lập : 12-09-2012