Biết mình, biết người

Đăng lúc: Thứ hai - 28/04/2025 21:58 - Người đăng bài viết: Nguyên Đức
Sống trên đời dù xuất gia tu hành hay tại gia cư sĩ đều nên biết mình, biết người. Không biết mình, không biết người khó mà sống an lạc hạnh phúc và giá trị được.

Tôn Tử có câu nói nổi tiếng “Biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại”

Nói gọn là: “Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng”.

Lão tử nói: "Biết rõ người là trí, biết rõ mình là minh."

Đó là trí tuệ, kinh nghiệm sống có giá trị của người xưa được đúc kết, truyền lại cho đời sau

Kinh Thiện pháp trong Trung A hàm dạy: Thế nào là người biết về mình? Người tự biết mình là người khéo quan sát biết rõ mình thật có chừng ấy tín, chừng ấy giới, chừng ấy thí, chừng ấy tuệ, chừng ấy biện tài, khả năng và sở đắc. Người như vậy là người khéo biết rõ mình.

Người không biết mình tức là không tự biết rõ mình có mức độ ấy tín, giới, văn, thí, tuệ, biện tài, khả năng và sở đắc. Người như vậy là người không biết mình.

Ví dụ, người biết thật rõ hoặc không biết rõ, bản thân mình thật sự kính tin Tam Bảo, tin Phật tính được mấy phần?

Quan trọng nhất là tự biết rõ bản thân mình có bao nhiêu phúc đức, có bao nhiêu đạo hạnh, định lực, trí tuệ và khả năng? Không nên mơ hồ, cũng không nên ảo tưởng sức mạnh.

 

Thế nào là người biết sự hơn kém của người? Đó là người biết có hai hạng người:

Có lòng tin và Không có lòng tin, người có tín là hơn, người bất tín là kém. Người có tín lại có hai hạng: Thường đến gặp thầy Tỳ-kheo và không đến gặp Tỳ-kheo. Người đến gặp thầy Tỳ-kheo là hơn, người không thường đến gặp Tỳ-kheo là kém.

Người thường đến gặp thầy Tỳ-kheo lại có hai hạng: Có lễ kính và không lễ kính. Người có lễ kính là hơn; người không lễ kính là kém.

Người có lễ kính lại có hai hạng: Có hỏi kinh và không hỏi kinh. Người có hỏi kinh là hơn, người không hỏi kinh là kém.

Người có học hỏi kinh lại có hai hạng: nhất tâm nghe kinh và không nhất tâm nghe kinh. Người nhất tâm nghe kinh là hơn, người không nhất tâm nghe kinh là kém.

Người nhất tâm nghe kinh có hai hạng: Nghe rồi thọ trì thực hành pháp và nghe rồi không thọ trì thực hành pháp. Người nghe rồi thọ trì pháp là hơn, người nghe rồi không thọ trì pháp là kém.

Người nghe rồi thọ trì thực hành pháp lại có hai hạng: Nghe pháp có quán sát nghĩa và nghe pháp không quán sát nghĩa. Người nghe pháp có quán sát nghĩa là hơn, người nghe pháp không quán sát nghĩa là kém.

Hạng nghe pháp quán sát nghĩa lý lại có hai: Biết pháp, biết nghĩa, hướng về pháp và thứ pháp, tùy thuận pháp, thực hành đúng như pháp; và hạng không biết pháp, không biết nghĩa, không hướng về pháp và thứ pháp, tùy thuận pháp và thực hành đúng như pháp.

Người biết pháp, biết nghĩa, hướng về pháp và thứ pháp, tùy thuận pháp, thực hành đúng như pháp là hơn; người không biết pháp, không biết nghĩa, không hướng về pháp và thứ pháp, không tùy thuận pháp, không thực hành đúng như pháp là thấp kém.

Hạng biết pháp, biết nghĩa, hướng về pháp và thứ pháp, tùy thuận pháp, thực hành như pháp lại có hai hạng: Tự làm ích lợi cho mình và cũng làm ích lợi cho người khác, làm ích lợi cho mọi người, xót thương thế gian, cầu nghĩa và lợi, an ổn khoái lạc cho trời và người; và hạng không tự làm lợi ích cho mình và cũng không làm lợi ích cho người, không xót thương thế gian không cầu nghĩa và lợi, an ổn khoái lạc cho trời và người.

Nếu người nào tự làm lợi ích, cũng làm lợi ích cho người, làm lợi ích cho mọi người, xót thương thế gian, cầu nghĩa và lợi, an ổn và khoái lạc cho trời người. Người ấy là bậc nhất, là lớn, là trên, là tối cao, là hơn hết, là tôn quí, là tuyệt diệu giữa mọi người khác. Ví như từ bò có sữa, từ sữa có lạc, từ lạc có sinh tô, từ sinh tô có thục tô, từ thục tô có tô tinh. Tô tinh là bậc nhất, là lớn, là trên, là tối cao, là hơn hết, là quí báu, là tuyệt diệu đối với những loại kia.

Cũng vậy, nếu người nào tu hành, không luận là tại gia hay xuất gia, thường làm lợi ích cho mọi người, xót thương thế gian, nhân nghĩa lợi ích, an ổn khoái lạc cho trời và người, thì trong hai hạng người như trên đã nói, đã phân biệt, đã chỉ rõ, người ấy là bậc nhất, là lớn, là trên, là tối cao, là hơn hết, là tôn quí, là tuyệt diệu. Ấy là người biết rõ sự hơn kém của người.

Tác giả bài viết: TS. Thích Hạnh Tuệ
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

Mã an toàn:   Mã chống spamThay mới     

 

Thăm dò ý kiến

Nhờ đâu bạn biết đến website phatgiaoaluoi.com?

Sự giới thiệu của bạn bè

Tình cờ tìm gặp trên google

Tình cờ tìm gặp trên Yahoo search

Tình cờ tìm gặp trên facebook

Công cụ tìm kiếm khác

Giới thiệu

Chào mừng quý vị ghé thăm website http://phatgiaoaluoi.com

   GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM HUYỆN A LƯỚI BAN TRỊ SỰ Văn phòng: Chùa Sơn Nguyên, 32 Giải phóng A So, thị trấn A Lưới, huyện A Lưới, thành phố Huế Điện thoại: 090 501 2992 - Email: phatgiaoaluoi@gmail.com Website: www.phatgiaoaluoi.com LỜI NÓI ĐẦU Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật...

Thống kê

  • Đang truy cập: 367
  • Khách viếng thăm: 329
  • Máy chủ tìm kiếm: 38
  • Hôm nay: 115049
  • Tháng hiện tại: 1696363
  • Tổng lượt truy cập: 134728879
Xem bản: Desktop | Mobile

Xin ghi rõ nguồn chính khi trích dẫn thông tin từ website này.

Ngày thành lập : 12-09-2012